Công việc của 2 vợ chồng chưa ổn định, tiền bạc thì không có mà tôi sắp đến ngày sinh nở. Có bao nhiêu vàng cưới vợ, chồng tôi bán ra lo cho tôi viện phí, sinh hoạt hằng ngày. Những ngày nuôi con là chuỗi ngày đau buồn nhất của cuộc đời tôi. Tôi không thể quên được dù thời gian có trôi qua bao nhiêu đi nữa.
Cái nghèo cứ bám lấy hai vợ chồng tôi. Lúc con tôi đau ốm phải mượn tiền của ba mẹ tôi ở quê lo cho con, chứ mượn gia đình anh, tôi nhớ như in câu nói mà má anh nói: “Cho mượn rồi tụi nó lấy tiền đâu trả cho mình”.
Ngày đó bà cho 2 vợ chồng tôi ăn ngày 2 bữa. Bà mua đồ ăn thì như cho chó ăn, cá vụn kho mặn cùng 1 tô canh rau, nhưng bà chia ra người chỉ được ăn 1-2 con cá. Tôi thì đang thời gian cho con bú nên lúc đó tôi ốm như một bộ xương khô biết đi. Vừa ốm vừa đen đến nỗi, tôi còn không nhận ra chính mình nữa.