Vẫn biết nhà vợ ở phố điều kiện tốt hơn nhà mình ở quê rất nhiều nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn vì không có sự cảm thông của vợ để vượt lên khó khăn cùng với chồng. So với ở quê thì môi trường sống nhà tôi cũng tương đối tốt, nhà mới xây cao ráo, sạch sẽ, có vườn cây, ao cá, công trình vệ sinh, nước non đủ cả. Dù không giàu có dư dả gì nhưng cũng là mong ước của nhiều gia đình ở cùng quê tôi.
Bố mẹ tôi vốn sống giản dị, giàu tình cảm lại rất thương con thương cháu nên khi biết con dâu không muốn về quê ở thì ai cũng buồn, tôi lại là con trai duy nhất của ông bà, con tôi là cháu đích tôn của ông bà mà không được chăm bẵm, bế bồng nên cảm thấy tủi vô cùng. Bố mẹ tuy không nói ra nhưng tôi cũng hiểu. Tôi rất buồn vợ mình, lại là người đứng giữa khiến tôi rất khó xử nhưng dù nói thế nào vợ tôi cũng không thay đổi ý định. Đã nhiều lần góp ý với vợ nhưng chẳng ăn thua gì cả. Tôi cũng muốn vợ chồng có gì cứ to nhỏ với nhau thì mọi chuyện đều có thể giải quyết được. Nhưng vợ tôi chỉ thích làm theo ý mình và kiểu ăn nói rất khó nghe. Tôi thấy rằng vợ đang cậy bố mẹ có điều kiện mà sống thiếu sự chia sẻ khó khăn với chồng, đó là điều đáng buồn nhất.