Mẹ tôi vì tủi thân mà lắm lúc ngồi khóc một mình, vợ tôi đã không biết hối lỗi được thể lại càng lấn tới.
Tôi rất thất vọng và tức giận khi vợ không tôn trọng mẹ mình như vậy. Dù sao bà cũng chỉ muốn tốt cho con cho cháu. Tôi đã nói chuyện với vợ và yêu cầu vợ xin lỗi mẹ nhưng vợ tôi không nghe. Cô ấy còn la làng kể lể những nỗi khổ khi phải ở nhà chăm con.
Sau khi tổ chức lễ đầy tháng cho con, tôi có ngỏ ý bảo vợ đưa con về quê để ông bà tiện bề chăm sóc. Ông bà vẫn còn vườn tược cấy hái ở nhà nên mẹ tôi không thể cứ mãi ở trên Hà Nội để chăm con dâu và cháu nội. Ông bà cũng rất muốn cho cháu nội về quê để tận hưởng không khí trong lành, tươi mát. Hơn nữa đồ ăn thức uống ở quê đều là do nhà trồng được nên ăn uống rất yên tâm, không phải lo sợ rau, thịt nhiễm thuốc sâu, thuốc tăng trọng như ở trên thành phố. Nhưng vợ tôi nhất định không chịu. Bởi vì theo cô ấy điều kiện ở thành phố tốt hơn nhiều, gần bệnh viện nếu có vấn đề gì có thể đưa con kịp thời đi khám bác sĩ. Cơ sở vật chất tiện nghi cũng đầy đủ hơn. Về quê thì thiếu thốn đủ thứ, vợ tôi lại quen sống sung sướng nên không quen với cách sống của người nhà quê và nằng nặc đòi đem con về nhà ông bà ngoại.