Có một điều khiến tôi cảm thấy đau đơn nhưng vẫn phải chấp nhận. Có lẽ con người ta dù yêu đến mấy, tình yêu vốn dĩ vẫn xếp sau gia đình và cái gọi là lợi ích cá nhân.
Gần đây, dạo chơi và đọc những bài viết của mọi người tôi cảm thấy tình yêu quả thật rất đẹp, nó khiến con người ta trở nên đáng yêu quá. Nhưng rồi nhìn đến thực tại, tôi lại nghĩ, tình yêu dù có thiết tha mấy, dù có yêu đến mức kinh tâm động phách, đến lúc khi phải lựa chọn, tình yêu đó vẫn phải xếp sau gia đình và lợi ích cá nhân. Là do thực tế phũ phàng hay vì tôi quá cực đoan?
Khoan ném đá, tranh cãi về điều tôi vừa nói. Để tôi trải lòng một chút về những suy ngẫm của mình. Chúng ta ai cũng có quan điểm, cách nhìn riêng. Không thể nói đến đúng sai được. Hãy cùng nhau chia sẻ góc nhìn và suy nghĩ của mình
Có thể bạn sẽ nói tôi chưa yêu, không biết thứ gọi là ái tình thật sự. Biết nói sao nhỉ, tôi có lẽ trải qua một vài mối tình và cũng có lúc tưởng chừng đó là điểm dừng chân cuối của mình. Nhưng rồi… sự đời mà, ai nói trước được điều gì?