Lại nói chuyện Thái Tử trong hậu cung vốn mới có một tuổi , gặp cảnh biến nhưng chưa thể hiểu biết ,vẫn ngủ say ngon lành trong nôi, chỉ có bọn thái Giám Cung Nữ là hoảng hốt chạy nháo nhác náo loạn cả Hậu Cung. Nàng Liên Cơ bấy giờ cũng vô cùng sợ hãi song nàng vẫn cố bình tĩnh nhằm đưa Dự Văn chạy khỏi cung vì nàng hiểu đứa con này là cốt nhục cuối cùng của tiên Vương, nếu y trốn thoát thì sau này vẫn có thể khôi phục lại giang san của nhà họ Dự, nhược bằng y bị bắt thể nào cũng sẽ bị giết để trừ hậu hoạ về sau. Nàng đem con bọc vào trong một tấm vải rồi giao cho thị Nữ thân tín nhất là Ngọc Nhi rồi dặn:
– Từ trước tới giờ ta không coi ngươi là phận nữ cung mà coi ngươi như chị em, nay tình cảnh gặp biến thế này ta mong ngươi mang Văn Nhi đi trốn. Tiên Vương chỉ còn có giọt máu này vậy mong ngươi hãy đem nó ra khỏi cung để toàn tính mạng …
Ngọc Nhi vốn rất kính trọng Liên Cơ song nghe nàng nói vậy cũng không khỏi giật mình kinh sợ thốt lên
– Chủ nhân, nô tài là phận hèn kém , sao, sao có thể……
Chưa nói hết lời Liên Cơ đã ngắt lời nàng
– Từ trước tới giờ ta và Tiên Vương đối với em không bạc, vẫn biết là làm khó em song giờ đã thực cấp bách lắm rồi, xin em hãy nhận của chị một lạy rồi mau đem Văn Nhi rời đi ngay….
Nói đoạn Liên Cơ phu nhân quỳ xuống khấu đầu trước mặt người cung nữ khiến cho Ngọc Nhi thất kinh vội vàng đỡ nàng dậy rồi dập đấu ba cái trước Liên Cơ.
– Thiếp chịu ân điển của người nay xin hết lòng báo đáp, thiếp xin người hãy cùng thiếp đem Thái Tử điện hạ ra khỏi đây e muộn mất
– Không được, ta phải ở lại đây cầm chân bọn chúng. Nếu không tất cả sẽ chẳng có một ai thoát được , em chạy cho mau ta xin em. Nói đoạn Liên Cơ phu nhân đem bọc đứa hài nhi giao cho Ngọc Nhi rồi bảo nàng theo lối sau dành cho bọn cung nữ Thái giám để lẻn ra khỏi cung.
Ngọc Nhi không nói thêm được, đành gạt lệ ôm đứa hài nhi ra khỏi hậu điện. Về phần Liên Cơ, nàng lấy tấm chăn màu vàng vốn vẫn bao bọc cho thái tử rồi cuộc ra ngoài một chiếc gối nhỏ giả làm Thái tử bên trong. Nàng lầm rầm khấn trời đất cùng Tiên Vương cho đứa nhỏ có thể trốn thoát được.
Cũng vừa lúc đó thì Sĩ Kì đạp cửa xông vào, tay y cầm thanh đao lớn, vẫn còn máu chảy dòng trên thanh đao. Y nhìn chằm chặp vào Liên Cơ như muốn ăn tươi nuốt sống, đoạn hất hàm hỏi nàng:
-Kính bẩm Vương hậu, thần phụng di chỉ của Tiên Đế diệt trừ lũ phản loạn. Nay bọn chúng đã bao vây cung, thần tới đây hộ giá. Xin Vương hậu giao thái Tử cho thần bảo vệ.
Y nói xong rồi toan giất lấy cái gối quận trong chiếc chăn mà y tưởng đó là Thái Tử Dự Văn. Về phần Liên Cơ tuy nàng hết sức hoảng sợ song bỗng nghĩ đến đứa con cùng Tiên Vương, nàng lại trở nên bình tĩnh vội đáp:
– Ngươi mới thực là phản tặc, nửa đêm cầm kiếm xông vào cung làm loạn, liệu ngươi có ý gì đây.
Gã họ Sĩ cười sằng sặc với vẻ đầy dâm đật:
– Nàng không giao con cho ta cũng chẳng được, đêm nay ngay đến tấm thân nõn nà của mình nàng cũng không thể không trao cho ta.
Lời gã họ Sĩ làm Liên Cơ giận tái mặt song trước cảnh vô cùng nguy cấp , nàng đành làm bộ nhún nhường :
– Sĩ đại nhân, ngài chẳng lẽ không nể chút nào Tiên Vương vừa băng hà hay sao mà dám làm càn như vậy.
Gã Sĩ Kỳ chẳng buồn để ý đến lời nàng nói mà cứ hầm hầm xô vào định giật lấy cái gối bông trên tay nàng mà gã đinh ninh đó là Thái Tử Dự Văn trong đó. Cũng may là Liên Cơ kịp thời lùi lại, nàng biết đã bị dồn đến chân tường , nàng chẳng thể làm gì khác …trừ một điều dù mang lỗi với tiên vương song chỉ có cách này mới có thể kéo dài thời gian nhằm giúp con nàng chạy thoát. Liên Cơ quay lại đặt chiếc gối bọc trong vải vàng vào chiếc nôi của Thái Tử vẫn nằm rồi quay lại nói với Sĩ Kỳ, mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ và nhục nhã, mãi mới có thể khó khăn cất lên thành lời:
– Thiếp xin Sĩ đại nhân hãy nể tình mà tha cho mẹ con thiếp , dù gì Văn nhi cũng là cốt nhục duy nhất của Tiên Vương . Nay thiếp xin dâng tấm thân lên đại nhân để mong đại nhân ra ơn.
Dĩ nhiên là rất khó khăn Liên Cơ mới có thể nói được ra những lời dâm loạn này. Nàng thân là Vương hậu mà phải quỳ mọp xuống xin tên loạn thần phản tặc làm cái trò gieo giống với mình hòng mong cứu con, còn nỗi nhục nhã nào lớn hơn thế. Liên Cơ định bụng sẽ làm cho gã họ Sĩ này mê mệt trên giường không có thời gian để nhận ra Thái Tử đã bỏ trốn. Và nàng dã thành công ban đầu bởi lúc này lửa dục trong lòng Sĩ Kỳ đã bốc lên tới tận đỉnh đầu. Gã thầm nghĩ dù gì Thái Tử cũng đang nằm trong nôi kia đâu thể có cánh mà bay mất được, nàng Liên Cơ nõn nà thì đang ở trước mặt gã. Gã tính sau khi chiếm đoạt thân xác nàng rồi mới giết thái tử sau, đôi mắt gã loé lên ánh dâm dục rồi gã bật cười khi nghĩ đến cảnh gã giết Dự Văn sau khi ân ái với Liên Cơ, gã sẽ làm cho nàng mất cả chì lẫn chài. Nghĩ đến đây, gã lao về phía nàng như một con hổ đói, chực vồ lấy thân hình nõn nà ngồn ngộn sau làn vải mỏng đang phô bày ra trước mắt.
Chiếc áo ngủ mỏng manh không thể giúp cho Vương Hậu Liên Cơ chống đỡ lâu hơn trước gã đàn ông hung tợn và dâm dục, y xé rách toác phần trên chiếc áo để lộ ra phần ngực trắng nõn nà cùng hai bầu vú trắng ngần vươn cao ngạo nghễ của Liên Cơ. Họ Sỹ áp ngay cái mồm hôi hám vào hai núm vú nhỏ xinh màu hồng tươi của Liên Cơ mà mút chùn chụt. Vốn dĩ gã đã mơ tưởng tới nàng từ rất lâu rồi, và nay ước mơ ấy đang trở thành sự thực. Sỹ Kỳ hấp tấp tự lột hết bộ áo giáp dính đầy máu tươi đang mặc trên người cho tới khi trên người gã chỉ còn lại cái khố nhỏ không đủ để che cái vật dị hợm đang phồng lên thành một đống giữa hai chân. Liên Cơ thật sự hoảng sợ khi cặp mắt nhung huyền của nàng bị buộc phải chứng kiến cái của nợ ấy của họ Sỹ. Nó đen đúa và đang co giật, cái đầu khấc màu đỏ tím chỉa ra trông thật bỉ ổi.
Liên Cơ đau đớn vô cùng, nàng chỉ muốn cắn lưỡi tự tử để tránh phải chịu nỗi ô nhục này nhưng nàng không dám khóc lóc vì sợ gã họ Sỹ phát hiện ra trong chiếc nôi đặt giữa phòng không phải là Thái Tử con trai nàng. Cái áo ngủ bị lột hoàn toàn ra khỏi người Liên Cơ, cả nàng và gã họ Sỹ giờ đều đã trần truồng không có mảnh vải nào trên người. Sỹ Kỳ vừa bú mút liếm láp khắp thân thể nàng đoạn bế thốc Liên Cơ về chiếc giường mà vốn dĩ trước giờ nàng và Tiên Vương luôn dùng để hành lạc. Gã cười sung sướng ha hả, con cặc chỉ chờ đến đúng lúc này để đút vào cửa động thiên đường của Liên Cơ, người đàn bà mà vốn dĩ sinh ra chỉ để dành cho một người đàn ông duy nhất. Có điều, giờ gã đã đè ngửa người đàn bà ấy trên giường với tất cả sức nặng của một gã võ tướng.
Nếu như trước đó một tuần trăng, có lẽ không một ai dám tin được cho dù có được tận mắt chứng kiến cảnh tượng nơi Ngô Cung ngày hôm nay. Trên chiếc long sàng vốn chỉ được dành riêng cho Ngô Vương, Sỹ đại tướng quân đang bày ra cuộc truy hoan cùng người Vương Hậu mới trở thành goá phụ chưa lâu. Sỹ Kỳ vừa ra sức hà hiếp người đàn bà tội nghiệp vừa cất tiếng cười đắc thắng, giấc mơ mà bao nhiêu năm qua gã ấp ủ giờ đã trở thành hiện thực. Hắn đã phải chờ đợi giây phút này quá lâu bởi cái bóng của Tiên Vương quá lớn, chỉ đến giờ khi cái lão Ngô Vương đáng ghét đó qua đời Sỹ Kỳ mới có thời cơ để biến giấc mộng của bản thân trở thành hiện thực. Gã hiểu cái giờ phút mà gã thâu tóm tất cả quyền bính đã đến thật gần, không chỉ là kẻ quyền dưới một kẻ trên muôn người mà giờ là lúc để gã bước lên đỉnh cao tột cùng của quyền lực. Ngai vàng ngô Vương giờ họ Sỹ đã có thể cảm nhận được thấy trong bàn tay, như thể gã đang sờ vào nó, được ngồi trên nó và ngắm nhìn đông đảo quần thần quỳ mọp xuống đất hướng mặt về hắn mà hô vang ” Vạn Tuế “. Sỹ Kỳ cất tiếng cười dài, tiếng cười của gã không những không bị chìm lẫn vào những tiếng la hét ồn ào bên ngoài tẩm điện của Vương Hậu mà ngược lại, những thanh âm rung bần bật xuất phát từ cổ họng gã càng khiến cho không gian đậm mùi chết chóc. Họ Sỹ cười như một thằng điên, không phải chỉ vì cảm giác của kẻ chiến thắng mà hơn hết là gã đang tận hưởng cảm giác mê li khi được dầy vò thân xác của Liên Cơ, người đàn bà mà Ngô Vương hết mực sủng ái. Chưa bao giờ trong lúc hành lạc họ Sỹ lại tìm thấy được những cảm giác sung sướng Đế Vương tột cùng khoái lạc đến vậy. Chiếm được đất nước từ tay kẻ mà gã mang nỗi hận bao năm qua, giờ lại chiếm nốt cả người đàn bà của lão, còn gì khiến Sỹ Kì sung sướng hơn nữa. Gã thúc mạnh bụng dưới đập vào người Liên Cơ trong lúc nàng chỉ biết cố nén nước mắt chịu đựng trò chơi dâm ô của kẻ phàm phu. Giờ thì gã là chủ của Ngô quốc, của cung điện, của Vương tộc và là chủ của cả tấm thân ngà ngọc của nàng. Ở chốn thâm cung này tất cả ba ngàn mỹ nhân mà nàng cũng chỉ là một trong số đó đều có nghĩa vụ và bổn phận phải hầu hạ thân xác cho Ngô Vương cũng như đem lại cho người những vui thú khoái cảm của một người đàn ông.