Đàn bà thiệt ít ai như Tư Lựu, chơi sướng như Hai Cụt cô ả cũng kể, mà liệt gân, liệt cốt như Hoàng Búa nàng cũng kể cho Mừng nghe. Cũng vì nghe như vậy, máu nứng trong người Mừng sôi xúc lên, và Mừng bắt đầu đi vào đường thủ dâm dể tìm khoái cảm. Bửa nọ, trời cũng vừa tối. Mừng rình Tư Lựu bú cắt anh mình, Mừng thấy Hoàng Búa cứ ngất lên ngất xuống như bị kinh phong giật, còn Tư Lựu thì mút ra mút vào con cắt Hoàng Búa mà đôi mắt nhắm mớ như đang phê sì ke, nàng lấy làm lạ. Tối đó trở về phòng riêng, nàng lấy cái cùi bắp non, đưa vô miệng mút mút, mà không thấy sướng con mẹ gì. Mừng tức quá tìm gặp Tư Lựu hỏi cho ra lẻ. Tư Lựu nghe hỏi như vậy, thất cười quá chừng, nhưng nghĩ đi, nghĩ lại Tư Lựu tội nghiệp cô bé Mừng, còn quá trẻ mà máu “dâm” đã phát, nghĩ vậy Tư 1 lựu vỗ về Mừng “Em bé ơi”. Đụ là một nghệ i thuật, đâu phải thấy người ta chơi sướng mà mình thủ dâm cũng sướng. Nếu kể về nghệ thuật đụ sướng, không phải một ngày một buổi mà đủ dâu, phải rút tỉa từ thực tế, đôi khi phải học tập từ trong sách vở nửa mới đủ…”, nghe Tư Lựu nói vậy, Mừng gục gật đầu ra diều hiểu ý. Mừng hỏi tiếp Tư Lựu; “Em thấy chị chơi anh Hoàng dữ quá, cả chị lẫn ảnh phê lên phê xuống, vậy chị có đọe sách nghệ thuật đụ không, mà chị hay quá vậy! Thấy cô bé ngớ ngẩn, phần thời giờ không lảnh rồi. Tư Lựu trả lời luôn cho xong việc có chị có đọc sách chớ, mà sách ngoại quốc dịch ra mới hay” Nghe tới đây Mừng khoái quá chị cho em mượn cẩm nang chơi sướng đó được không?”. Thật ra thì, đời Tư Lựu có học hành gì đâu mà dọc sách, tất cả nghệ thuật chơi sướng của Tư Lựu cũng do kinh nghiệm tình trường mà ra thôi…” Tuy nhiên đã lỡ lời với Mừng rồi, Tư Lựu “tới” luôn để chị về nhà ông thầy chị, chị mượn cho em một cuốn sách nói về nghệ thuật chăn gối cho em đọc…”
Chị em nói chuyện đến đây thì trời cũng ngã chiều. Hai người chia tay nhau, mỗi người ra về với một ý nghĩ riêng về tình dục.
Hai ngày sau, Tư Lựu, chớp đâu được một cuốn sách “nghệ thuật ái ân” của một người ngoại quốc viết được dịch ra tiếng Việt, Tư Lựu bèn tin Mừng, khoe: “chị hứa đưa em mượn cẩm nang tình dục, bửa nay chị có rồi nè, em cầm mà đọc, chữ nghĩa hơi khó, nhưng em ráng đọc, lấy đó mà làm hứng, sẽ có ích lợi sau này”. Mừng nghe vậy, thì nhảy từng lên, đưa tay chộp lấy cuốn sách mà Tư Lựu vừa khoe. Đêm đó, Mừng về phòng, bỏ ăn, bỏ ngủ, lật sách khiêu dâm ngoại quốc dịch tiếng Việt của Tư Lựu vừa cho, đọc ngấu nghiến, mặc dầu cuốn sách này viết hơi khó, so với tuổi của Mừng. Bởi ngay Tư Lựu lở hứa với Mừng, nên Tư Lựu, khi đến chơi nhà một ông thầy giáo, Tư Lựu chớp đại theo cái tựa đề mà không biết cái gì trong đó, sách viết: Vấn đề “tình dục” trong cuộc sống lứa đôi vẫn là đầu đề quan trọng mà người ta thường đề cập đến mỗi khi thảo luận về vấn đề “duy trì hạnh phúc” hay là “làm thế nào để cho cuộc sống chung của những người thuộc hai giống khác nhau được hạnh phúc hơn, và đồng thời hạnh phúc ấy cần được nuôi dường bền vững mãi.
mãi”.
Thường thì người ta hay tâm tưởng rằng phái nam dễ bắt chuyện với nhau về vấn đề “tình dục” hơn là phái nữ. Thật ra trong thực tế, mỗi khi các ông gặp nhau, trong lúc trà dư, tửu hậu nếu có nói chuyện gì liên quan đến “đàn bà” thì các ông chỉ khen cô này đẹp, duyên dáng, ăn mặc đúng thời trang, cô này có cái mũi đẹp, đôi mắt đẹp hoặc cô kia lùn quá ăn nói vô duyên,.v.v… hoặc là các ông nói chuyện tiếu lâm để rồi cười với nhau, chứ chẳng có ông nào dám tiết lộ với bạn hữu rằng mình đã mắc chứng bất lực không còn khả năng để phục vụ bà xã hay cô nhân tình nửa?
Các ông cũng không dám hé răng nói cho bạn bè biết rằng bà xã của các ông lúc này “có vẻ hăng hái trong chuyện gây cuộc mây mưa” hơn khi trước, đòi hỏi hơn, hoặc tỏ ra nồng nàn và có kinh nghiệm hơn ngày xưa. Toàn là những điều khiến các ông thắc mắc, nghĩ ngợi nhưng các ông chẳng có bao giở nói cho bạn bè biết những chuyện ấy. Tất cả chỉ vì tự ái và ngượng ngùng.
Ngược lại khi các cô các bà gặp nhau họ vẫn nêu những thắc mắc của họ về vấn đề tình dục để ý kiến bạn bè hầu có thu thập được chút ít kinh nghiệm nào không.
Một số người âu, Mỹ mỗi khi có thắc mắc liên quan đến vấn đề tình dục thì họ đến tìm các bác sĩ chuyên về tình dục học hoặc các bác sĩ chuyên về tâm lý học dể nhờ giải đáp hoặc trị bệnh. Nhưng với người á Đông, dây là một vấn đề rất ngại khi phải tiết lộ với người lạ (dù là với ông thầy thuốc Bắc). Vì vậy ngày nay, nhiều cặp vợ chồng đã theo dõi những cuộc nói chuyện trên đài phát thanh hay truyền hình, của các bác sĩ chuyên về tình dục để thu thập kinh nghiệm, hoặc đọc các sách của các mấy bác sĩ nói trên.
Những sự kiện trình bày trong khuôn khổ bài này cũng căn cứ theo những sách do các bác sĩ chuyên về vấn đề tình dục viết ra.
Khi một người đàn ông không thể phục vụ được bà xã của ông ta trong vấn đề chăn gối thì c(í nghĩa là ông ấy đã bị chứng bất lực. Chứng này không phải chỉ do sự suy nhược cơ thể, hoặc do tuổi tác mà ra. Nó có thể bắt nguồn từ những lo lắng, ưu phiền, sợ sệt. Quá lo sợ sẽ bi sa thải vì hãng đang dư người làm, hoặc quá lo lắng vì buôn bán lỗ lã ế ẩm, nợ nần đều có thể là nguyên nhân gây ra chứng bất lực. Mặt khác, thuốc để trị bệnh mất ngủ, thuốc an thần, thuốc trị bệnh đau tim hoặc thuốc trị bệnh ung thư đều là những dược liệu có thể gây ra. hứng bất lực.
Về phía phụ nữ, những bà không cảm thấy có chút hứng thú nào trong sự giao hoan với ông xã, người ta bảo là các bà ấy bị chứng bệnh lãnh cảm. Có nhiều bà ở với chồng đã có 2 mặt con khá lớn, nhưng vẫn chưa hề cảm thấy có chút hứng thú nào kể từ ngày khi thành hôn. Một số các bà này đã tiết lộ cho các bác sĩ biết sự bí mật của họ và nói thêm vì họ không cảm thấy hứng thú chút nào trong vấn đề gối chăn nên họ thường kiếm cớ thoái thác mỗi khi ông xã đòi hỏi.