Tôi và thằng bạn vào muộn nên chỉ có thể ngồi khá xa sân khấu. Sau khi nói lời chào với khán giả em không đứng trên bục sân khấu nữa mà di chuyển gần với khán giả để bắt đầu phần chia sẻ của mình.
Tôi lắng nghe em một cách chăm chú và bắt đầu hiểu vì sao em lại thành công đến như thế. Giọng miền Nam ngọt ngào cùng cách thể hiện thông minh, dí dỏm của em khiến tôi có ấn tượng mạnh. Bất giác tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân mình, một thằng công tử hai mươi mấy tuổi đầu tuổi vẫn chưa hết tiêu tiền của bố mẹ…
Sau buổi talkshow, tôi tìm cách xin số điện thoại của em từ phía ban tổ chức với lý do để trao đổi thêm những điều tôi còn thắc mắc mong được em chỉ giáo. Đắn đo mãi tôi mới đánh liều gọi cho em, nhưng trợ lý của em nhấc máy.
Tôi cứ mong ngóng em lại có dịp đến Hà Nội. Tôi theo dõi trang cá nhân của em và lùng sục mọi thứ về em. Tôi tươi tỉnh hơn, yêu đời hơn và dường như niềm hy vọng trong cuộc sống của tôi đã le lói trở lại. Tôi thậm chí còn tải ảnh của em về để màn hình điện thoại.