Tôi nằm suốt trong phòng mà gặm nhấm sự buồn khổ và chán nản, mặc kệ mẹ hết lời khuyên giải, còn bố thì hứa sẽ cố gắng phục hồi lại mọi thứ để tôi có thể sớm tiếp tục sang lại bên kia. Rồi một ngày thằng bạn thân của tôi đến chơi nhà, nó lôi tôi đi dự một buổi talkshow của một cô doanh nhân trẻ từ miền Nam ra.
Trước khi đi nó vứt cho tôi bài báo về em – một nữ doanh nhân tuổi còn quá trẻ, xinh đẹp, lại sở hữu nhiều tài sản và thành tích khủng khiến dân tình xôn xao. Nó nháy mắt với tôi: “Đi xem có tiếp nhận được động lực gì từ cô doanh nhân trẻ này không. Nếu không thì xem như cho mày ngắm gái đẹp chứ ở nhà thế này trông mày tèo quá!”.
Thấy từ chối không được nên tôi cũng thất thểu đi theo nó xem có gì vui. Và đấy là ngày định mệnh làm thay đổi mọi suy nghĩ của tôi. Tôi không biết nên vui hay nên buồn khi số phận cho tôi gặp em. Chỉ biết rằng kể từ khi bước vào khán phòng, một thằng ăn chơi chẳng thiếu món gì như tôi lại trở nên điêu đứng trước nụ cười của em. Trái với phong thái đầy chất “điện ảnh” như những hình ảnh đăng báo, nụ cười của em ở đây có hồn và xinh đẹp hơn rất nhiều.