Tôi không biết nên vui hay nên buồn khi số phận cho tôi gặp em. Chỉ biết rằng kể từ khi bước vào khán phòng, một thằng ăn chơi chẳng thiếu món gì như tôi lại trở nên điêu đứng trước nụ cười của em. Trái với phong thái đầy chất “điện ảnh” như những hình ảnh đăng báo, nụ cười của em ở đây có hồn và xinh đẹp hơn rất nhiều.
Tâm sự: Thiếu gia thất thế và tình yêu sét đánh
Tôi sinh ra và lớn lên tại Hà Nội. Ngày trước vì gia đình khá giả nên tôi được bố mẹ cho đi du học từ cấp ba. Khi tôi lên đại học, gia đình tôi gặp nhiều biến cố lớn dẫn đến công việc của bố mẹ tôi sa sút, mọi thứ không còn được như xưa.
Từ một công tử chỉ biết tiêu tiền bố mẹ, tôi bắt đầu phải tự đi làm thêm để trang trải chi phí sinh hoạt nơi xứ người, vừa cố gắng học để có thể xin học bổng giảm bớt gánh nặng cho bố mẹ vì thật sự họ cũng không còn đủ lực để lo cho tôi nữa. Nhưng may mắn đã không mỉm cười với tôi. Bố mẹ cũng mất khả năng hỗ trợ tài chính, tôi trở về nước trong sự tuyệt vọng vì tin rằng mọi cánh cửa của tương lai tôi từ đây sẽ khép lại.