Tiếng kêu ọc ọc vang lên dều dặn, hai người mồ hôi ra như tắm mà cu tài vẫn còn trong tư thếchỉ thiên. Bà Thanh đành chịu thua, lỏn bà dã đau thốn, bà Thanh dành xuống ngựa dổi sang thế ‘lem bé mút cà rem” . Bà đẩy nhẹ người Tài nằm xuống, bà đưa tay cầm chặt lấy con cu cứng ngắc và đỏ chói của hắn tuột lên tuột xuống rồi nói:
– Coi vậy mà. . . .dữ ghê há.
Tài cười lên hô hố và trả lời ra điều ta đây.
– Em quá khen vậy thôi chứ anh thấy cũng xoàng thôi mà.
Bà Thanh cũng muốn hấn bắn khí ra cho rồi, thật tình thì bà cũng mệl lắm, nên bà cố sức sục mạnh cu hắn mỗi lúc một nhanh hơn, hết tay này rồi chuyền đến tay kia, chừng mười phút sau Tài không còn chịu đựng được nữa, khí hắn bấn ra tứ tung làm ướt cả mặt bà Thanh, cả hai người đều thở dài lên một tiếng.
Bà Thanh ở lại với Tài đêm hôm đồ, hai người nồi chuyện rù rì suết đêm. Tài sung sướng hứa hẹn sẽ làm những gì bà Thanh muốn, đó chl là những chuyện nhỏ, nghề của chàng mà.
Cái tin Kiều Loan đã trở lại hát lan truyền trong giới dân chơi Sài Gòn. Suất nửa tháng qua, vũ trường bà Thanh vắng tiếng ca nàng nên khách bắt dầu tha thớt, g;iãm hẳn so với trước kia. Nhiều người đã đến nhưng rồi lại quay gót trở ra đi nơi khác. Ban quản lý vũ trường rúng dộng, họ dang cốgắng tìm một ca sĩ khác đang ăn khách đem về hát để câu khách lại nhưng chưa có hoặc nếu có thì họ cũng đã ký hợp đồng đi nơi khác rồi.
Giữa lúc “tang gia bối rối”, thì Kiều Loan trở về. Bà Thanh cho quảng cáo rầm rộ về sự trở lại của “ngôi sao bắc đẩu” đêm nay tại vũ trường bà. Những tấm bích chương lớn khổ được treo rãi rác khắp nơi trong thành phố với lời quảng cáo thật kêu.
“Sau thời gian hai tuần lễ nghĩ ngơi dưỡng sức, nữ danh ca Kiễu Loan sẽ tái xuất hiện với những tình khúc bất tử tại Đại khiêu vũ trường. . . .kể từ ngày. . . .”
Khi Tuấn đưa Kiều Loan bước vào đến bên trong vũ trường thì cả hai cùng ngỡ ngàng, Kiều Loan hoãng hốt dưa tay xem lại dồng hồ, rồi như s(~ mình lầm.
Nàng hỏi Tuấn.
– Anh xem dùm em coi mấy giờ rồi.
Tuấn bật hột quẹt đưa sát vào mặt đồng hồ nhìn cho kỹ.
Chàng trả lời:
– Mười giờ mười lăm.
Kiều Loan hoãng hết thật sự, từ mấy năm nay kể từ ngày tên tuổi nàng dược mấy tờ báo văn nghệ lá cải Lăng xệ tlleo kiểu ăn bánh trâ tiền, có nghĩa là nằm ngửa cho chú’lg “chịt” một hai phát thì sẽ có bài lên báo khen rối rít.
Cho đến nay, chưa bao giờ có phòng trà, vũ trường nào mà nàng đến hát lại ế ẩm tang thương như thế, tối thứ bảy là khách lại lát đát chỉ độ năm bảy người, mà toàn là những khuôn mặt “cơm nhà quà vợ”, vô vũ trường chỉ dám kêu một chai bia rồi ngồi “thôi miên” , không dám uống, bởi vì uống hết mà không kêu nữa thì cũng kỳ, mà kêu nữa thì lại xót ruột.
Những khuôn niặt dân chơi, loại chịu ăn chịu xài đã biến di đâu hết. Trước kia họ đến hằng dêm, không những dể nghe Kiều Loan hát mà còn để ngắm nhìn cái thân hình vệ nữ của nàng.
Kiều Loan như một bông hoa đang dộ mặn mà, hương sắc, ai cũng muốn nhìn, muốn ngắm, nhưng với điều kiện là bông hoa chưa có chủ, nay mọi người đều biết là chàng công tử bột Tuấn đã dưa bàn tay tội lỗi dập vùi thần tượng của họ.
Cứ tưởng tượng cái cảnh Kiều Loan chỏng khu như chó cho Tuấn nắc, cái miệng xinh xắn với làn môi trái tim kia há to mà táp cái củ cặc của Tuấn như cá vồ táp cứt là họ thấy mất phê rồi.
Thà là không hay không biết thì thôi, đằng nầy Kiều Loan ngang nhiên cặp tay Tuấn đi khơi khơi trước mặt họ, còn dông tuốt ra Vũng Tàu du hí cả nửa tháng mới về, khoảng thời gian này đủ cho họ tìm được nơi khác dể giải trí.