Kiều Loan khóc gần như không còn khóc dược nữa nàng chỉ thở hừ hự theo nhịp nấc của thằng mặt thẹo đang hì hục chơi nàng. . . .bổng có một thằng lên tiếng.
– Ê đụ má, xong chưa. . . .bộ muốn nắc tới sáng luôn sao cha?
Thằng mặt thẹo vừa chơi vừa trả lời.
– Má. . . .có gấp thì chơi vú nó đở đi, hối hoài sao cha chơi đây con.
– Được rồi, nhưng mà nhanh lên nghe mậy.
Nói xong nó đứng dậy quay đầu lại một chân bước ngang qua mình Kiều Loan, hấn nói với thằng bạn.
– Ê cho tao mượn cái vú của mẳy sài một chút nghen, mầy kiếm cái gì khác chơi đở đi.
Nói xong nó hất tay thằng bạn ra, vại vàng để con cặc của nó vào giữa lòng ngực Kiều Loan, nó đưa hai tay xuống nâng hai bên vú Kiều Loan lên rối kẹp sát vào con cặc nó mà nấc tới tấp vào vú nàng.
Thằng bạn nổi máu điên lên chửi thề.
– Con cặc nè. . . .vừa phải thôi, chán tụi mầy thiệt, đụ mẹ! Có cái lổ với hai cái vú mà hai thằng mầy giành hết rồi tao lấy cái gì chơi.
Thằng mặt thẹo nhăn mặt như khl nhai ớt, nó cong mình hẩy hẩy con cu vô sát trong lồn Kiều Loan, rỏi nói:
– Cha xong rỏi nê mấy con.
Hình như thằng mặt thẹo lâu lắm không được chơi hay sao nên nó mới có dư thừa dạn nhiều, bởi vậy khi nó mới vừa rút con cu ra thì trong lồn Kiều Loan cũng vừa tuôn chảy ra từng giọt, từng giọt nước khí trắng đục lăn dài xuống tới dít nàng.
Thằng mặt thẹo vừa bước ra thì thằng kia cũng vừa nhây vô thếchổ, nó ngồi bẹp xuống để chơi ngồi vì phía trước thằng bạn nó đang mê mẫn cái trò chơi vú. . . .
Bọn cướp thay phiên nhau hãm hiếp Kiều Loan không biết là bao nhiêu lần. Chỉ biết khi nàng tỉnh lại thì bọn chúng đã đi hết. Kiều Loan mò kiếm áo quần mặc lại rồi lết thếch đi ra hướng dường cái, đón xe đi về đến nhà vào lúc trời vừa mờ sáng.
Cũng vào giờ đó, bên bình rượu dế, Tài vui vẻ cười nói với mấy thầng đàn em ở bến xe.
– Đụ má. . . .tụi bây thấy tao mới tập có một bừa mà lái taxi ngon lành không?. . . .
o O o
Bà Thanh hai tay mang lỉnh klnh đủ thứ, nào gà vịt, nào cam quýt, nhưng vẫn không quên mua thêm một bó hoa trước cửa nhà thương mang vào cho Tuấn.
Đã gần một tuần lễ, Tuấn nằm liệt giường trong phòng hồi sinh, bà Thanh chỉ được đứng ngoài cửa kính nhìn vào, hôm nay bác sĩ khám thấy cơn nguy hiểm đã qưa nên mới cho ehàng đổi ra phòng ngoài.
Bà Thanh biết trước là Tuấn chẳng ăn uống gì được, mặt mày bắng kín, tay chân chồ thì vô máu, chổ thì vô nước biển, nhưng bà vẫn mua đủ thứ để tỏ vẻ quan tâm đến Tuấn như một người vợ hiền lo lắng cho chỏng trong cơn hoạn nạn.
Bước vào phòng, nhln thấy Tuấn, bà Thanh buông rơi các thứ vun vãi dưới đất, bà chạy vội lại ôm Tuấn mà khóc lóc, bà rủa thầm Tài trong bụng.
– “Cái thằng chó đẻ, biểu nố đánh một hai cái dằn mặt, ai ngờ nó đánh ra nông nổi như thế nầy”.
Bà Thanh cẩm tay Tuấn mà ấp ủ, hôn hít, dù gì thì Tuấn cũng là người mà bà yêu thầm bấy lâu nay, bà Thanh rớt nước mất thật sự.
Tuấn nửa mê nửa tlnh, chàng mơ màng cảm thấy người đau nhừ, tay chân rả rượi không còn một chút hơi sức, nhưng chàng vẫn nhận biết bà Thanh đang ngồi bên cạnh khóc lóc, lòng chàng chùng xuống. Tuấn tự trách mình sau bấy lâu nay vô tình với bà Thanh, một người đàn bà đẹp mà bao nhiêu gã đa tình dã đêm ngày trồng cây si. Tuấn thấy lòng mình nhen nhủm một chủt tình thương hại. Bà Thanh vẫn dêm ngày túc trực bên Tuấn như một người vợ lo cho chồng.