VN88 VN88

Tay chơi “gãy cánh”… tỉnh mộng khi lưỡi hái tử thần kề cổ.

Vợ tôi là con gái nhà lành, được bố mẹ tôi nhờ mai mối, hỏi về làm vợ cho tôi, với hi vọng có vợ con vào, tôi sẽ thức tỉnh, sẽ tu chí và quay lại con đường lương thiện. Nhưng điều đó chẳng bao giờ thành hiện thực. Tôi không những không hoàn lương, mà còn lây bệnh cho vợ lúc nào không biết. Những ngày mới biết mình bị nhiễm HIV, biết mình bị thì gần như chắc chắn vợ mình cũng sẽ không tránh được, nên phải thu hết can đảm, tôi mới dám báo tin cho gia đình và vợ biết. Cô ấy lên thăm tôi trong tù, tôi không dám ra gặp, vì tôi còn mặt mũi nào đối diện với người vợ hiền lành, chẳng làm gì nên tội nhưng vì tôi mà bị vạ lây. Tôi không đủ can đảm đối diện với cô ấy, cũng vì tôi đinh ninh rằng, nếu gặp mặt, tôi sẽ bị nguyền rủa, chửi mắng. Nhưng mọi việc lại không diễn ra như thế. Có một buổi chiều, khi tôi đang ngồi bần thần trong khuôn viên trại giam, thì nhận được thư vợ. Vợ tôi ít học, chẳng viết được gì nhiều, chỉ nghuệch ngoạc được vài dòng: “Em cũng bị nhiễm HIV rồi. Nhưng em không trách anh. Vợ chồng thì phải cùng nhau chia sẻ hoạn nạn. Em chỉ cần anh gắng cải tạo tốt để về với gia đình”. Cả cuộc đời tôi, từ khi biết nhận thức, tôi chưa bao giờ nghe lời bố mẹ khuyên lấy một câu. Thế nhưng lần này, khi đọc lá thư ngắn ngủi của vợ, lần đầu tiên trong đời, tôi đã khóc vì một điều đơn giản như thế. Bức thư đó đã khiến tôi thay đổi suy nghĩ, thay đổi tính tình và tự hứa với lòng mình phải quyết tâm chiến đấu với bệnh tật cho đến khi nào không thể nữa.

VN88

Viết một bình luận