Nỗi tuyệt vọng khi biết tin mình bị nhiễm HIV đã khiến tôi gây ra nhiều chuyện nông nổi. Thời gian đầu, tôi chẳng còn thiết sống nên kiên quyết không chịu uống thuốc theo phác đồ điều trị của các bác sĩ hướng dẫn. Có lần, trong lúc cùng quẫn và thiếu tỉnh táo, tôi còn nảy ra ý định vượt ngục. Kiếm được một miếng kim loại mỏng, tôi cứ hùng hục cưa từ đêm này sang đêm khác, mỗi đêm cưa một tí, rồi sáng hôm sau lại tìm cách ngụy trang và cưa để cán bộ trại không phát hiện ra. Nhưng âm mưu của tôi chẳng qua mắt được các cán bộ trại. Cưa được vài đêm như thế thì tôi bị phát hiện và lại đeo thêm một án kỷ luật nặng.
Thế nhưng, câu chuyện tuyệt vọng đó là câu chuyện của nhiều năm về trước. Vì giờ đây, dù vẫn ở trong nỗi ám ảnh bệnh tật, tôi đã biết suy nghĩ hơn nhiều và được các bác sĩ đánh giá là một trong những phạm nhân HIV có sức chiến đấu bền bỉ nhất với căn bệnh thế kỷ này. Tôi không biết chính xác tôi nhiễm bệnh từ khi nào, nhưng tính từ thời điểm phát hiện bệnh đến nay đã 10 năm, tôi vẫn chưa bị thần chết khuất phục. Ngoài việc điều trị bằng thuốc, một người bệnh nhiễm HIV duy trì được sự sống của mình ngắn hay dài còn phụ thuộc rất nhiều vào yếu tố tinh thần của họ. Đã có trường hợp một phạm nhân mới nhiễm HIV giai đoạn đầu, nhưng vì nhận được tin buồn về gia đình mà suy sụp rồi chết sau đó 2 tháng. Trường hợp của tôi thì ngược lại. Ngoài sự hỗ trợ của các loại thuốc theo phác đồ điều trị, tôi chống đỡ được với bệnh tật cho đến ngày hôm nay là nhờ công lao rất lớn từ sự chăm sóc của gia đình và tình yêu của vợ mình.