VN88 VN88

Tay chơi “gãy cánh”… tỉnh mộng khi lưỡi hái tử thần kề cổ.

Tay choi "gay canh"... tinh mong khi luoi hai tu than ke co.

“Giấc mơ” giang hồ không thành

Tôi vừa được đưa từ bệnh viện về sau một thời gian dài điều trị bệnh lao do AIDS và đủ các loại bệnh tật khác xâm nhập khi cơ thể đã mất gần như toàn bộ sức đề kháng. Dù bác sĩ nào cũng nói lời động viên với tôi rằng, bệnh tình của tôi rồi sẽ ổn, nhưng có lẽ tất cả mọi người, kể cả các bác sĩ cũng như chính tôi đều hiểu rằng, điều gì phải đến cuối cùng cũng sẽ đến, và cái ngày đó có lẽ cũng không còn xa. Bởi tôi đã có 10 năm kể từ khi biết mình đang mang trong người những con virus chết người, cũng là 10 năm tôi sống chung với căn bệnh đáng sợ đó, 10 năm tôi chiến đấu với nó, để giành giật từng ngày sự sống của mình.

Bất cứ ai gặp tôi lần đầu đều không thể không chú ý đến những hình xăm kín da, kín thịt. Từ hổ, báo, đến gươm, đao, súng ống và đàn bà khỏa thân, bất cứ hình nào tôi thích, tôi đều xăm lên người. Mỗi hình xăm đánh dấu một lần tâm trạng tôi “lên đỉnh”. Cực vui tôi cũng xăm, cực buồn tôi cũng xăm, túc giận và hận thù, hay sau mỗi lần phê thuốc, tôi cũng xăm. Đó là cái sở thích mà tôi có từ cái thuở còn vùng vẫy chốn giang hồ. Tôi xăm nhiều đến nỗi bây giờ, chỉ trừ gương mặt là còn nhìn thấy màu da thật, còn lại trên thân thể tôi đâu đâu cũng chỉ thấy màu mực xăm. Thông thường, các bệnh nhân bị nhiễm HIV khác khi bước vào giai đoạn cuối đều có triệu chứng bị lở loét ngoài da, nhưng riêng tôi không bị. Bởi các hóa chất có trong mực xăm đã khiến cho chẳng thứ mụn nhọn nào có thể mọc lên được trên cơ thể tôi. Ngày xưa, cái cơ thể đầy hình xăm này đã từng là niềm tự hào của tôi. Nhưng bây giờ, khi đã cảm nhận được tử thần đang ở rất gần mình, những hình xăm trên cơ thể lại khiến tôi không thôi ám ảnh. Nó như những hình nhân nhảy múa, gợi tôi nhớ lại về một thời quá khứ đầy sai lầm của mình.

VN88

Viết một bình luận