Tôi mỉm cười nói với Liên mà không ngại má nó đang đứng cạnh bên. “Liên mới lớn. Sức khỏe đang ở thời kỳ mạnh nhất. Không xỉu đâu. Chỉ là sướng ngất thì có”.
Liên gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. Bà Oanh quay sang tôi nói: “Ông có vẻ sành điệu dữ, hiểu biết đàn bà con gái con hơn chính tôi nữa”.
“Cũng nhờ đọc sách báo thôi”, tôi đáp.
“Vậy chắc ông tự hào về mình lắm”, bà Oanh chợt nhìn đồng hồ, rồi đổi giọng. “Bây giờ ông ra đây với tôi thanh toán luôn cho đàng hoàng rồi ông còn nửa phần còn lại trong vòng hai tiếng nữa”.
Tôi bước theo bà Oanh ra phòng khách, để lại Liên nằm trên giường, nửa phần vẫn chưa được cởi trói.
Ở phòng khách, tôi thanh toán tiền bạc với bà Oanh xong xuôi, mới ngồi xuống uống trà sâm của bà pha để cho sức khỏe hồi phục lại.
Thật ra cũng không cần trà sâm gì, chỉ nghĩ tới con Liên đang nằm ở phòng kế bên chờ tôi tiếp tục hiệp nhì thôi là tôi đã giương lên thật cao rồi.
Tôi uống luôn ngụm trà cuối cùng, đặt ly xuống thì bà Oanh cũng đứng lên. Bà hiểu ý rằng tôi đã sẵn sàng bèn tiến về phía phòng con Liên. Tôi bước theo bà mà lòng thấy rộn lên. Tất cả như hoàn toàn mới mẻ.
Ở trong phòng, Liên đang thiêm thiếp ngủ. Bà Oanh và tôi bước vào mà nó vẫn không hay.
“Tôi giúp ông … cho nhanh hơn. Lần nay ông muốn trói sao ?”, bà Oanh đề nghị.
“Nó còn ngủ mà”, tôi nói và đưa tay phát về phía Liên đang thở nhè nhẹ.
“Không sao, nó nghỉ một lát thôi … ông cứ việc tranh thủ”, bà dửng dưng nói.
Tôi không ngờ bà lại thốt ra một lời có vẻ vô tình đến như vậy với con bà. Nếu như không phải một phần vì tôi đã trả tiền rồi, thì tôi cũng muốn bỏ về cho rồi.
Nhưng rồi, nói vậy chứ nghị lực của tôi rất yếu đuối, đúng hơn, thì chính tôi cũng là người lạnh máu như bà nên mới không ngăn cản bà như vậy.
“Trói … trên giường cũng được”, tôi nói. “Nằm ngửa … hai chân co lên như … như người phụ nữ …”, chợt tôi nhớ ra thì nói luôn, “như người phụ nữ sắp sanh con vậy … banh rộng”. Vừa nói tôi vừa dang chân Liên hai bên để diễn tả sao cho bà Oanh làm chính xác.
“Hai tay … thì để chung với hai chân. Ở giữa hai tay thì bà để cái cây này”, tôi nói thêm và lượm lên một khúc cây tre đưa cho bà.
“Ông cũng khéo tưởng tượng quá hé!”, bà Oanh liếc mắt nhìn tôi có vẻ không hài lòng về kiểu trói kỳ quặc của tôi nhưng bà cũng đành phải nghe theo.
“Còn tất cả dây còn lại … bà quấn chung quanh người … quấn theo kiểu gói bánh chưng … nếu được, bà xiết chặt chút đỉnh thì khi ấy di chuyển cũng không bị bung dây”, tôi dạy bà từng chút một.
Đâu đó xong xuôi thì bà Oanh lui xuống. Đèn lại tắt bớt đi để lại cho tôi đứng ở đầu giường nhìn xuống. Con Liên vẫn còn ngủ thiếp vì mệt nên dù bị trói chặt như vậy nó cũng như mê.
Tôi quay lại nhìn bà Oanh thêm một lần nữa, không biết để làm gì, như là một phản ứng tự nhiên hay quá ư mất tự nhiên khi mình sắp làm một chuyện tồi bại gì đó mà có người đang quan sát. Hay như đây là một cách xác nhận hữu hiệu nhất khi biết chính bà là mẹ, một người mẹ phải luôn luôn bảo vệ đứa con của mình, mà vẫn “bó tay” đứng nhìn một gã đàn ông sắp sửa hành hạ “núm ruột” của bà.
Tôi cởi hết áo quần ra, đeo “áo mưa” vô đàng hoàng dưới sự quan sát cặn kẽ của bà Oanh, rồi nằm ướm nhẹ trên bụng Liên như sợ nó thức giấc. Khi dương vật của tôi áp sát lên âm hộ của Liên, một cái gì đó nóng ra, mềm mà dai nở ra hai bên.
Dù cho tôi không thấy rõ “sự xâm nhập” đó ra sao, nhưng cái cảnh đâm vô giữa hai đùi Liên hiện rõ mồn một trong trí tôi. Cảm giác vừa trơn, vừa ướt bao trùm lấy đầu khấc thật dễ chịu. Bao nhiêu cái đau đớn của lần vừa rồi làm quá mạnh đều được xoa dịu bù trả thỏa đáng trong lúc này.