VN88 VN88

Tâm sự nơi vắng vẻ tôi đã bị hiếp thật dã man

Tôi hốt hoảng choàng vội quần áo lên người. Tôi vội vã đi ra ngân hàng, rút vừa đủ tiền, uỷ thác cho luật sư vụ gia tài xong là tôi ra ngay sân bay. Tôi muốn gặp Hoàng hơn bao giờ hết.

– Tôi nói thêm lần nữa, anh Hoàng đi công tác rồi. Mà chị là ai vậy? Chị kiếm chồng tôi có gì gấp không mà gọi suốt sáng đêm?
– Thôi cám ơn chị nhiều, tôi sẽ gọi lại sau!
Tôi cúp máy trong lúc Ngọc nói thêm một vài câu gì đó. Tự nhiên tôi thấy trống vắng rất nhiều. Tôi mặc nguyên váy đầm, đi ra biển. Những chàng trai liếc mắt theo tôi. Tôi tự hỏi khi họ biết tôi ngủ với cả chồng lẫ con trai chồng, họ sẽ nghĩ sao?
Tôi kêu chiếc taxi. Tôi đến động Phong Nha, không đi lên thiên đàng mà ghé xuống điện ngục. Tôi dừng chân lại trước đền thờ ông tơ bà nguyệt, lòng thấy cay đắng. Đây là nơi mà tôi và Hoàng đã nguyện cầu lời tình yêu hạnh phúc. Sao bây giờ, khi cơ hội lại mở ra lần nữa, tôi lại thấy chông chênh quá.
Tôi về khách sạn thì có một người phụ nữ đang chờ tôi. Tôi đoán đó là Ngọc. Cô ấy cũng nhận ra tôi qua giọng nói.
– Bây giờ sòng phẳng nhé. Chị cần bao nhiêu tiền để buông chồng tôi?
Tôi cố tình cười lớn, rồi nhìn Ngọc bằng con mắt sắc lẹm
– Vậy tôi bỏ ra bao nhiêu tiền thì đủ để chị tự nguyện li dị chồng?
– Đừng có mà mơ mộng. Tôi không bao giờ buông anh ấy, chị nghe chưa?
– Chị không biết sao? Anh ấy yêu tôi chứ không có yêu chị.
– Việc đó cũng chưa chắc. Chị cứ thử bắt anh ấy bỏ mẹ con tôi xem.
Tôi nhếch mép cười.
– Tôi nghĩ là anh ấy đã nói chuyện với chị về chúng tôi. Vì vậy chị mới biết mà kéo đến đây. Những gì anh ấy nói đã không quá rõ ràng à?
– Tôi khinh. Tôi không tin tôi không bằng chị.
– Chị không bằng tôi đâu. Việc chị có một cái nốt ruồi ngay chỗ đó đã khiến cho Hoàng thấy khó chịu rồi.
Ngọc đứng phắt dậy. Cô ta cầm lấy ly nước và hất vào mặt tôi.
– Con đĩ. Đồ lăng loàn thối tha. Tao sẽ không tha cho mày.
Ngay lập tức, tôi đứng bật dậy và cũng hất ly nước của tôi vào mặt cô ta.
– Chúng ta cùng hạng với nhau thì chửi bới làm gì. Mà cô không tha cho tôi thì cô làm gì tôi. Tức cười. Tôi nói rồi, Hoàng sẽ là của tôi. Đó là điều chắc chắn. Anh ấy yêu những người có học. Không phải là cái hạng một điều đĩ hai điều điếm như chị.
– Mày dám…
– Xem như nước uống hôm nay tôi mời. Tiền tôi thì nhiều lắm, chị yên tâm.
Tôi cười đắc thắng và đưa luôn tờ 50 euro cho anh bồi. Anh ta nhìn tôi lúng túng nhưng tôi mặc kệ tất cả. Tôi đi ra thang máy và lên thẳng phòng mình.
Trái với những gì đã nghĩ, tôi không thấy lòng vui chút nào khi thắng thế Ngọc. Ánh mắt của cô ấy nói lên sự bất lực và tuyệt vọng khi không giữ được chồng. Ánh mắt đó sao mà đau khổ quá!!!

Hoàng đẩy cửa vào phòng. Anh chạy đến chỗ tôi và ôm lấy tôi một cách mãnh liệt.
– Em không sao chứ? Cô ấy có làm em bị thương không Nguyệt Hạ? Em ổn chứ?
– Được rồi, em không sao! Mấy ngày qua anh đi đâu vậy?
– Thằng nhóc con anh bị sốt. Anh phải túc trực ở bệnh viện. Ngọc dấu anh đi sinh sự với em. Đáng lẽ anh không nên để lộ nơi em ở trọ. Anh xin lỗi.
– Em nói được rồi mà. Em ổn.
Tôi cố gắng dùng giọng nói mạnh mẽ nhất của mình. Nhưng rồi nước mắt tôi tuôn trào. Đó không phải là nước mắt giả mà là những cảm xúc thật của tôi. Chúng đã bị dồn nén quá lâu tận từ hồi tôi còn bên Pháp.
Tôi ôm chặc lấy ngực Hoàng, úp mặt vào một bên vai anh và thổn thức:
– Hãy sống với em đi Hoàng. Em mệt mỏi lắm rồi. Em cần một người che chở. Quên các con anh đi. Em sẽ sinh cho anh những đứa trẻ còn đẹp và xinh hơn nhiều. Chúng ta cứ qua Pháp. Bố mẹ anh đủ sức nuôi những đứa trẻ.
Hoàng im bặt. Đó không phải là điều mà anh ấy chờ đợi.
– Anh không thể. Sợi dây tình cảm giữa anh và các con anh lớn lắm. Nhất thời anh không bỏ chúng được. Anh cần suy nghĩ thêm. Chúng ta đi dạo được chứ. Trời hôm nay trăng tròn. Lên đồi dương thì tuyệt nhất.
Tôi gật đầu. Hoàng nắm chặc lấy tay tôi. Anh dẫn tôi đi vào những lùm cây xào xạt. Dưới ánh trăng tròn vạnh, mọi thứ thấm đẫm một màu bàng bạc.

VN88

Viết một bình luận