Tôi định lưu lại ở Paris cho đến khi Petit qua đời. Nhưng rồi tôi bị xâm phạm. Đứa con trai 25 tuổi của Petit đã tìm cách hãm hiếp tôi khi chỉ có riêng tôi ở nhà. Tôi không thể chịu với cái ý nghĩ thân thể tôi bị ô uế bởi dương vật của một người đàn ông khác ngoài Petit và Hoàng. Nhưng rồi tôi lại bị hãm hiếp đến thêm bốn lần. Tên khốn đó thèm muốn tôi đến chảy dãi.
Ngay khi vừa đưa Petit vào viện, lúc tôi về nhà và mệt mỏi ngủ trên giường, hắn đã khoá chặc tay chân tôi và đút con cu to cứng của hắn ra vào trong người tôi. Tôi khóc nấc lên, ra sức van xin rồi chửi bới hắn. Nhưng rồi tôi đành im lặng. Tôi chọn cách nằm im và chờ đợi cho tới khi thời khắc đó qua xong. Hắn kéo dương vật khỏi người tôi, sục cu vài cái ngay trên miệng tôi và tinh dịch hắn vãi đầy mặt mũi tôi. Tôi khóc lóc cả ngày trời nhưng rồi nhanh chóng tĩnh tâm lại. Tôi đề phòng hắn. Tôi không cho hắn có cơ hội gặp tôi một mình. Hắn phát cuồng lên vì điều đó. Petit nằm viện được hai tuần thì hắn hiếp tôi ngay trong phòng bệnh của ông bố lúc giữa trưa. Tôi bị nhét trái chanh tây vào miệng, bị đè sấp xuống đất và hai tay thì bị bẻ quặp đằng sau. Hắn đút cặc vào chim tôi rồi đít tôi cho đến khi xuất tinh. Để mặc tôi nằm đau đớn ở đó, tên khốn bỏ về nhà.
Tôi bị hiếp thêm hai lần nữa, một lần là ngay tại nhà người em gái của Petit, ngay trong phòng khách, một lần là ngay trong xe của tôi. Sức lực của tôi yếu dần trước những cú nhấp của hắn và lần cuối cùng trong xe, sau một hồi phản ứng, tôi ôm chầm lấy lưng hắn. Tôi bắt đầu thấy sợ và tội lỗi. Tôi bắt đầu yêu sức lực, tuổi trẻ và vẻ đẹp trai của hắn. Thế cho nên tôi quyết định trở về.
– Em hãy đi ngủ đi Nguyệt Hạ. Ngày mai anh sẽ xin nghỉ công ty. Chúng ta sẽ bên nhau trọn ngày. Hôm nay thì không được. Thằng con trai của anh vừa có một buổi trình diễn hát trên ti vi. Tối nay mẹ nó tổ chức ăn tiệc. Anh phải về nhà. Anh xin lỗi.
– Vậy hãy dẫn em đến đó.
– Gì hả Nguyệt Hạ?
– Lưu Hoàng, hãy dẫn em đến đó. Petit sắp chết. Em sẽ là trọn vẹn của anh. Con anh sẽ là con em. Em sẽ yêu thương chúng. Xin anh đừng rời xa em.
– Thật à?
– Vâng. Em sẽ yêu thương bọn chúng như yêu con em vậy.
– Không, anh hỏi chuyện lão già sắp chết à? Lão bị gì thế?
– Vỡ mạch máu não. Ông ta đã hôn mê. Các tế bào thần kinh chết với tốc độ cực nhanh. Em sẽ được thoát khỏi lão.
– Em sẽ về bên anh chứ???
– Em đâu còn nơi nào nữa để về!
– Tuyệt lắm, nhưng lúc này là không được. Tối nay anh sẽ tìm cách nói với Ngọc. Anh sẽ bàn đến chuyện chia tay với cô ấy. Nhưng em chưa nên xuất hiện lúc này. Lũ con anh chưa biết gì về hai chúng ta cả.
Tối đó tôi ngủ chập chờn với những bóng tối. Tôi thấy lạ là, chỉ hai tháng trước đây, tôi còn yêu Hoàng đến chết đi được. Lúc nào tôi cũng nhớ đến anh, tôi yêu anh điên cuồng và tuyệt vọng. Nhưng giờ đây, tình yêu đó vẫn còn, tôi lại chẳng còn nhiều cái khao khát được là của Hoàng mãi mãi.
Tôi có thể chia sẻ Hoàng với Ngọc. Nhưng cái tính ích kỷ đàn bà không cho tôi làm thế.
Tôi gặp Hoàng ngày hôm sau trên bãi biển. Thân thể rắn chắc của anh làm những cô gái phải ngoái nhìn. Hoàng ôm lấy thân tôi và đẩy tôi ra xa khỏi bờ. Khi chân tôi hổng khỏi bãi cát trắng, tôi cặp chúng vào sát hông Hoàng và bộ phận sinh dục của chúng tôi chạm vào nhau một cách đầy sản khoải. Hoàng dùng một tay vò bóp ngực tôi, rồi hạ nó xuống dần cho tới khi chạm vào mép quần bơi dưới háng của tôi. Anh luồn tay vào bên trong và khi tôi nhắm mắt lại, anh bắt đầu móc hai mép lồn đang sưng mọng đó.
Tôi đẩy Hoàng ra và chạy vào bờ. Anh bám theo. Anh ngỡ tôi bỏ chạy khỏi anh là vui đùa. Nhưng tôi đang chạy khỏi chính mình. Tôi lại nhớ đến con cặc to tướng của Henry, tên thanh niên người Pháp.
Tôi chạy thẳng vào phòng tắm. Khoá trái cửa, tôi sụp người xuống đất. Hoàng đập cửa bên ngoài còn tôi thì ngồi khóc. Khó khăn lắm tôi mới chùi được nước mắt mình. Tôi mở cửa.