Phúc nhìn nàng với con mắt ái ngại và thông cảm .
Liên nói tiếp “Đừng buồn vì em. Mẹ em yêu em. Bây giờ mẹ em vẫn còn yêu em nhưng bà không muốn em ở chung vì một lý do khó nói. Em dần lớn lên trong sự đùm bọc của mẹ và hiểu biết về tình dục từ năm 15 tuổi. Mẹ em dậy em cách dùng thuốc tránh thai để giữ mình khỏi bị chửa hoang như mẹ. Năm em 17 tuổi, người bạn trai cuối cùng trong tuần của mẹ giận dữ, bỏ đi vì chàng bắt gặp mẹ đang làm tình với người đàn ông khác. Em an ủi mẹ rồi cũng không hiểu tại sao mẹ ôm, hôn em và em cũng hôn trả lại như đôi tình nhân. Rồi từ ngày hôm đó mẹ, con em yêu nhau, làm tình với nhau một thời gian dài. Anh có nghĩ đó là một chuyện sai trái không ? “
“Anh không thể nói đó là việc làm đúng hay sai. Chỉ có em và mẹ em mới có thể trả lời được câu hỏi đó. Dù sao đi nữa thì anh vẫn yêu em. “
“Cám ơn anh “Liên nhìn thẳng vào mắt Phúc, hít một hơi dài rồi nói tiếp “Cũng từ đó mẹ em không còn quan hệ tình dục với người đàn ông nào khác nữa. Nhưng cách đây một năm mẹ em gặp một người đàn ông đàng hoàng, đứng đắn, có công ăn việc làm vững chắc rồi hai người yêu nhau. Một hôm mẹ em nói với em là chúng ta không nên tiếp tục cuộc sống chung này mãi, nên đã gửi em về học ở Cần Thơ. Mặc dầu vẫn yêu em nhưng mẹ cũng không cho em biết tên của ông chồng và ngày hôn lễ của hai người em cũng không được dự. Mẹ em vẫn gửi tiền và thư cho em đều đặn. Bà nói bà vẫn thương em nhưng bà rất xấu hổ về những hành động đã qua. Sáng nay em gọi điện cho mẹ thì thấy bà khóc và cho biết mặc dầu bà đã hy sinh tình mẹ con để sống hạnh phúc với chồng, nhưng ông ấy đã phản bội bà, đi theo một cô tình nhân trẻ đẹp khác. “
Nghe Liên tâm sự về hoàn cảnh của mẹ con nàng, Phúc động lòng trắc cẩn vì chính chàng cũng giống ông dưọng của Liên, mặt chàng nhợt tái “Chia buồn với em. Anh tự nghĩ không biết anh có sai lầm hay không, anh vẫn yêu Loan mà cũng yêu em không kém. Anh đã làm Loan buồn, không biết tính sao đây ? “
“Anh vừa nói Loan nào ? “
“Loan, vợ anh “
“Bà ấy là Trần Thị Quỳnh Loan phải không ? “
“Đúng rồi, Vợ anh là Trần Thị Quỳnh Loan. Em quen bà ấy hả ? “
“Vâng, bà ấy chính là mẹ em. “
“Nhưng em họ Nguyễn mà ? “
“Như em đã nói, người đàn ông tốt bụng đã giúp mẹ con em, nhận em là con nuôi nên em mang họ ông ấy “
Thình lình chuông điện thoại reo vang, Phúc vội vàng chụp ống nghe.
“Hello “
“Hello Loan. Anh đây, Phúc đây “
“Oh Phúc, chúng ta có thể nói chuyện với nhau được không ? “
“Được em ạ. Chúng mình có nhiều chuyện để nói, nhiều hơn em tưởng đấy. Anh yêu em lắm…..”
“Thật không anh ? “
“Thật em ạ. Chưa bao giờ anh yêu em hơn lúc này. “
“Anh chưa rõ em thật sự là ai, nên anh đã tìm thú vui với người khác phải không ? “
“Không, anh rất yêu em. Xin lỗi em. Đó là lỗi lầm của anh. Anh không muốn làm em đau lòng “
“Anh có định trở về nhà không ? “