Nói xong, thầy Bẩy Ly buông Đào, ra mở cửa. Thầy Hai Cơ và Tấn cũng vừa tới cửa am. Thầy Bẩy Ly nói:
– Tưởng chuyện gì, ai ngờ chỉ có con yêu chó quấy nhiễu trong khi cô ta ngủ thôi mà. Con sẽ chỉ cho cô Đào luyện chữ bùa, thủng thẳng cô ấy ếm vô mình nó, rồi mình bắt y về giữ nhà lấy phước.
Thầy Hai Cơ cười khà khà, nói với Đào:
– Chỉ có thế thôi mà cũng làm cô kinh hoảng phải không. Chuyện này nhỏ thôi, cứ để thầy Bẩy Ly lo cho.
Đào nhớ lời thầy Bẩy Ly dặn về vụ tương kếtựu kếnên nhìn Tấn nói:
– Anh Tấn giúp em vụ này được không?
Tấn nhìn Đào hỏi:
– Chị cần chuyện chi?
Anh chở em lên cầu xa lộ coi miếng đất. Em đi một mình sợ lắm.
– Bộ chị tính mua đất cất nhà à?
Đào gật đầu.
– Dạ, em có con bạn có miếng đất ngay dưới chân cầu Xa lộ Biên Hoà. Y thua cá ngựa nên tính bán rẻ, mình nhân cơ hội này mua kiếm lời. Anh đi với em nhé. ..
Tấn vô tình bằng lòng ngay, chàng nói:
– Được chứ sao không, từ ngày mẹ tôi mất tới giờ, cứ luẩn quẩn trong nhà hoài. Hôm nay nhân cơ hội này ra ngoài một chút cho khuây khoả cũng tốt. Bộ~chị có hẹn người bạn ở đó sao.
– Dạ không, cô ta đưa chìa khoá nhà cho em. ở đó chỉ có một căn nhà nhỏ bỏ không giữa bãi mía; cô ấy thấy đất bỏ trống nên cho người ta trồng chút đỉnh kiếm tiền thôi.
– Vậy chúng mình đi liền bây giờ hả?
Đào vui vẻ.
– Dạ… dạ cám ơn anh.
Tấn chở Đào vòng xuống Thị Nghè, qua ngã tư Hàng Xanh quẹo ra xa lộ. Gió ở đây thực mát, chàng hít mạnh làn không khí trong lành mà cảm thấy tâm hồn sảng khoái vô cùng. Đi tới cầu Xa Lộ Biên Hoà, Tấn hỏi Đào:
– Chỉ đường cho anh đi, miếng đất ấy ở đâu.
Đào cười khúc khích.
– Bây giờ không dám dấu anh. Em định mua một vườn cao su ở quá quân trường Võ Bị Thủ Đức lận, lúc nãy nói thực sợ anh không chịu đi.
Tấn cười hì hì, trách yêu.
– Thiệt ớnh cái bà này, nếu tôi không lo đổ đầy bình xăng là có chầu nằm đường rồi.
Đào ép sát bộ ngực vô sau lưng Tấn, chồm tới trước cắn nhẹ vô cổ chàng, n lợm nói:
– Bất quá em ngủ với anh trên xa lộ là cùng chứ gì.
Tấn cười sằng sặc:
– Em biết bây giờ là thời kỳ thiết quân luật. Lính đi tuần thấy hai đứa lui khui bên bờ ruộng họ bắn nát đầu chứ. Đào chỉ tay về ruộng mía phía trong, nói:
– Thì em đưa anh vô ruộng mía kia kìa, có ai nhìn thấy tụi mình đâu mà sợ. Nhưvậy lại càng kín đáo nữa, ban ngày cũng không ai thấy chứ đừng nói ban đêm.
Những cố tình kích thíchcủa Đào đã làmcho Tấn không thế nào chịu nổi nữa. Chàng thấy xa lộ vắng hoe, không có chiếc xe nào lên xuống nên vòng một tay ra sau. Tự nhiên chàng thèm nói tục:
– Em mà đưa anh vô đó đêm nay thì anh sẽ trói em lại căng ra giữa trời cho muỗi nó đốt.
– Em mặc nhiều quần áo đâu có sợ.
– Anh phải lột hết quần áo em ra chứ.
Đào nhây nhúa, nói:
– Nếu vậy em cũng lột hết quần áo anh ra.
Vừa nói nàng vừa rà bàn tay đang ôm trên bụng Tấn xuống dưới. Tấn hơi co người lại, tay lái chàng chệnh choạng nên la lên:
– Coi chừng em làm anh nóng người lên té bò càng cả hai đứa bây giờ.
Đào lại cười khúc khích.
– Chứ không phải anh cứng ngắc rồi à. Tới đó rồi anh biết em.
Tấn trả đũa:
– Chưa biết đứa nào biết đứa nào đâu.
Đào cười ha hả, bảo Tấn:
– Tới rồi, anh đi chầm chậm lại quẹo vô phía này đi.
Tấn giảm tốc độ, cho xe chạy chầm chậm vô con đường đất đỏ chạy dài theo những hàng cây cao su xanh um. Chỉ vài phút sau Đào lại chỉ cho chàng nột căn nhà gỗ cũ kỹ phía trong, nói:
– Anh tới căn nhà đó đi, chúng mình để xe đó rồi đi một vòng coi cái vườn này có đáng giá không.
Có ai ở đó không em?
– Không, căn nhà đó bỏ trống.
Tấn ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao người ta cất nhà lại bỏ trống uổng quá vậy?
– Không phải không có chỗ dùng đâu anh. Căn nhà này cất lên để cho công nhân có chỗ nghỉ trưa và ăn uống khi làm việc thôi. Hết giờ họ lại về chứ không có ai ở đó.