VN88 VN88

Sự dâng hiến tận tình thân xác cho ông thầy bùa ngải

Nói với Hương xong, thầy Hai Cơ quay sang bảo Tấn:
– Bây giờ con đem hết sơn đỏ vô trong am, chúng ta bốn người hè nhau sơn các bức tường và bàn thờ nội đêm nay cho tới sáng mới kịp khô mà khai trận đúng Ngọ được.
Hương hí hửng cười khì khì.
– Vui quá chúng ta làm ngay bây giờ phải không.

Lúc ấy Đào cũng đang cười hì hì, sung sướng vì Nhung đang trao cho nàng một bó bạc. Đã hơn nửa đêm rồi, nàng còn đùa rỡn với Nhung và Liên. Đào không ngờ lại có một môn phái giầu có và đầy quyền phép tới nhưvậy hoạt động ngay giữa Sài gòn này. Quả thực so sánhnhững gì thầy Bẩy Ly cho nàng và những gì Nhung và Liên ban phát cho Đào đã quá chênh lệch. Một đằng thì phải dùng bùa mê thuốc lú mồi chài đàn ông để lấy tiền. Còn một đằng thì có tiền sẵn để sai khiến đàn ông. Nhưng chỉ có một điều Đào không hiểu nổi là tại sao hai cô gái tài sắc này ky đàn ông như vậy. Họ muốn dùng tay nàng hại thầy Bẩy Ly còn có thể hiểu được lý do; có thể là thù hằn giữa hai môn phái hoặc cá nhân. Nhưng có điều những cô gái này chỉ thích làm tình với nhau mà không bao giờ họ nghĩ tới nam giới thì không thế nào hiểu nổi!

Đào còn biết; không những Nhung và Liên tới đây đùa rỡn với nàng, mà họ còn lôi kéo cả con Mẹo, người làm của nàng vào trò chơi này nữa. Những con người này quả thực kỳ lạ. Tuy nhiên, Đào bất cần, nàng có thể là món đồ chơi của hai cô gái này cũng không sao, miễn là họ cho nàng nhiều tiền như bây giờ. Mỗi lần số tiền họ cho Đào cũng phải mua được mười mấy lượng vàng chứ không phải ít? Dù cho Đào có hầu hạ ông Sáu tới đâu chăng nữa thì người chồng hờ này cũng đâu có nhiều của như vậy mà dấm dúi cho Đào được.
Nàng cầm bó bạc bảo Nhung:
– Cô cho con nhiều quá, con biết lấy gì trả ơn cô đây…
Nhung mỉm cười, ôm lấy Đào hôn vô miệng ngọt sớt:
– Như thế này không đủ hay sao.
Đào cũng ôm chặt lấy Nhung, nàng đã quen với cái lạnh tanh của da thịt người thiếu phụ này. Hơn nữa, tháng này Sài gòn nóng nực, ôm ấp da dẻ của Nhung đã làm Đào cảm thấy mát mẻ và có nhiều hứng thú. Nàng chưa kịp trả lời Nhung, bỗng nghe Liên hỏi:
– Bây giờ tôi muốn chị có bầu với thằng Tấn chị nghĩ sao?
Đào hơi khựng lại một chút, nàng nghĩ tới những lần ngủ với Tấn, tự nhiên bâng khuâng, hỏi:
– Tại sao cô muốn như vậy?
Liên mỉm cười:
– Chắc chắn là phải có lý do rồi.
– Cô có thể nói cho con nghe được không?
– Có gì đâu mà phải giấu giếm. Chị thấy Nhung cũng có bầu phải không?
– Dạ thấy, nhưng thú thực con cũng không biết gì về cha của đứa bé trong bụng cô Nhung là ai cả.
– Là của thằng Tấn.
Đào ngạc nhiên kêu lên một tiếng thảnh thốt:
– Sao kỳ lạ vậy?
Liên mỉm cười đanh ác.
– Giòng họ của thằng Tấn không thế nào sanh được hai đứa con. Bởi vậy ông bố của Tấn mới luyện một loại bùa để cải lại ý trời. Ông ta muốn Tấn có nhiều vợ để đẻ thực nhiều con, đứa con đầu tiên của Tấn đang nằm trong bụng Nhung; cái bầu nữa là của con người làm của anh ta. Chưa hết, còn một đứa nữa có thể trong bụng của một thiếu phụ nữa. Thú thực, hồi ấy vợ chồng tôi đang muốn giúp đỡ thằng Tấn tìm ra tung tích ông bố nó, vì ông ta đã chết rồi mà nay Tấn lại thấy ông ta trở về. Đâu có ai biết ông ta đã luyện được một loại bùa có quyền thế vô song trong ma giới. Loại bùa này rất kinh khủng, nó làm cho Tấn điên loạn trong tình dục để thoả mãn những nguyện vọng điên rồ của ông ấy. Cũng vì chồng tôi vô tìnhnhúng tay vào việc này của ông ta nên anh ta đã bị hại bằng chính bàn tay tôi.

Đào không hiểu tại sao Liên lại giết chồng nên ngắt lời nàng.
– Tại sao cô lại giết chồng?
– Thực tình cũng do cha của thằng Tấn muốn dùng tay tôi giết chồng tôi chứ không phải tôi muốn thế.
– Ông ta làm thế nào?
– Hôm ấy chồng tôi đi làm, tôi ân ái với một người bạn trai trong phòng tắm thì cha thằng Tấn giết chết người tình của tôi, làm cho tôi bị kẹt trong bồn nước, không thế nào nhúc nhích được. ác ý của ông ta là để chồng tôi về thấy cảnh ấy mà trị tội tôi. Đúng như dự ưnh của ông ta, chồng tôi đã nổi giận khi trở về thấy cảnh tôi trần truồng nằm dưới người tình đã chết cứng trong bồn tắm. Anh ta bỏ mặc tôi cho tới chết; nhưng anh ấy đâu có ngờ được, vì thế mà tôi đã vô tình bước chân vào được ma giới để giết anh ta chết.

Đào lạnh mình run rẩy trước câu chuyện của Liên. Thế thì ra cô nàng này là ma chứ đâu phải là người. Nàng bủn rủn chân tay, mặt mày xanh xám. Hàm răng run lập cập và thân thể cứng đơ không còn cử động được nữa. Từ trước tới giờ, nàng cứ tưởng Liên và Nhung là môn đệ của một môn phái thần tiên nào. Ai ngờ họ là ma! Hèn gì phép thuật của họ cao cường tới như vậy. Người thế gian này làm gì có ai biết đằng vân giá vũ như họ được chứ. Bây giờ mới phải làm sao. Đào còn đang sợ hãi, Liên lại lập lại câu hỏi lúc nãy:

VN88

Viết một bình luận