VN88 VN88

Sự dâng hiến tận tình thân xác cho ông thầy bùa ngải

Bác thợ khắc tượng vớ được mối hời, vui vẻ ra mặt. Có lẽ bác cũng chẳng để ý gì tới ngôn ngữ giang hồ của ông thầy già tnlớc mặt. Vì trong giới bùa ngải, bác đã gặp cả ngàn người bàng môn tả đạo, ăn tục nói phét, lừa gạt, làm tiền, đầu trộm đuôi cướp, nên cái ngôn ngữ đó cũng chẳng lấy gì làm lạ. Bác lật đật đếm và gói hết mớ tượng Phật vô giấy báo trao cho thầy Bẩy Ly. Sự thực, hàng ngày ra đây ngồi khắc tượng, bác đâu có bán được bao nhiêu. Mỗi ngày bán được một hai tượng Phật, không đủ tiền đong gạo nuôi bầy con gần chục đứa. Bởi vậy, bác mới phải làm thực nhiều để đem bán ký cho đám con buôn từ Thái Lan qua mua với giá rẻ mạt. Bác bán được mớ tượng này cho thầy Bẩy Ly với giá gần gấp mươi lần cho đám con buôn ngoại quốc nên mặt mày hớn hở.

Thầy Bẩy Ly cũng vui vẻ, quên cả giữ ý tư, cầm gói tượng Phật, nắm tay Đào xuôi theo dòng người đi về hướng đường Trần Hưng Đạo.

Như đã có chủ tâm từ trước, Đào đẫn thầy Bẩy Ly đi mua lòng vòng đủ các thứ ông thíchrồi gọi xe Taxi đưa ông tới thẳng nhà tắm hơi của Lý. Để sửa soạn tlnh thần cho ông, ngồi trên xe Taxi, Đào làm bộ ngồi thực sát, tình tứ hỏi nho nhỏ:
– Đi bộ từ nãy tới giờ thầy cô mệt không?
Thầy Bẩy Ly mỉm cười, quay qua nhìn Đào, trả lời:
– Cũng hơi mệt, nhưng mà vui lắm.

Đào làmbộ hơi cúi mình về phía trước, nàng nhìn ngay thấy ánh mắt thèm thuồng của ông nhìn qua cổ áo vô khoảng da trần trước ngực nàng. Đào hơi lắc mình cho bộ ngực rung rinh khiêu gợi rồi ngồi thẳng ngươi, vươn vai, hơi ngả mình ra phía sau cho bộ ngực vĩ đại của nàng ưỡn ra phía trước. Bất chợt nàng quay qua nhìn thẳng vô mắt thầy Bẩy Ly, nhoẻn một nụ cười thực đ thõa và đặt một tay lên đùi ông xoa nhè nhẹ.

Thầy Bẩy Ly hiểu ngay những cửchỉ mời mọc của Đào, ông mắn lấy tay nàng không chút ngượng ngập. Đào kéo tay ông luồn qua vạt áo dài của nàng, đặt bàn tay ngay vô chỗ nàng biết ông muốn lần tới. Bàn tay thầy Bẩy Ly hoạt động ngay, Đào đã quá quen với những cửchỉ này nên nàng biết chắc thân thể ông bây giờ đang nóng bỏng và ham muốn cùng cực. Nàng nghé sát miệng vô tai thầy Bẩy Ly
thì thầm:
– Con biết có một chỗ này vui lắm, thầy có muốn tới đó chơi không?
Thầy Bẩy Ly cười hề hề, gật đầu lia lịa.
– Muốn chứ, muốn chứ…
Nhà con Lý đó, thầy còn nhớ không.
– A, cô Lý dẫn Đào tới nhà tôi đó mà, quên thế nào được!
– Thầy cho nó chậu ngải làm ăn, bây giờ tốt ghê đi. Phải rồi, cô ta có thỉnh của tôi một “CụmNàngHuệ” trắng, cho cái nhà tắm hơi gì gì đó mà.
– Dạ, để con đưa thầy tới đó gặp nó, chắc chắncô nàng mừng ghê lắm.
– Phải đó, cũng lâu bộn không thấy cô ta đi Thất Sơn rồi. Mình lên đây cũng thăm nó một chút cho phải nhẽ. Đào mỉm cười, bàn tay nàng cũng đã đút vô túi quần ông, luồn lên trên. Hơn ai hết, nàng hiểu chữ “thăm” của thầy Bẩy Ly nhưthếnào. Da thịt ông đã cương cứng, không hiểu chút nữa tới nơi, ông có thể đi đưng đàng hoàng được không, hay là phải chờ cho cơn hoả dịu xuống mới bước đi bình thường được.
– À con Lý nó cũng nhắc thầy luôn đó chứ. Nhưng bận buôn băn quá nên không đi đâu được thôi. Cô nàng cũng mê thầy lắm đó.

Thầy Bẩy Ly cười hinh hích thích thú, ông nhớ tới thân hình đẫy đà của Lý còn to lớn hơn Đào nhiều. Có lẽ Lý phải thua Đào tới năm bẩy tuổi chứ không vừa, nhưng không hiểu sao cái gì cũng to lớn vĩ đại quá khổ như vậy. Người ngợm gì mà nung núc chỗ nào cũng thịt là thịt. Cái mông cô nàng nếu lạng ra phải cả rổ thịt chứ không phải ít Những lần đi Thất Sơn, cô ta ôm gọn ông trong vòng mà tay muốn nghẹt thở.

Xe vừa đậu trước cửa nhà, Đào biết từ trước thế nào thầy Bẩy Ly cũng không đi đứng tự nhiên nhưbình thường được Lưng ông khom khom, may là ông bận áo sơ mi bỏ ngoài nên vạt áo che phần độn cứng bên trong quần. Đào muốn cho ông tự nhiên nên nàng bước lên đi phía trước, làm như không biết gì tới cái khó xử của ông bây giờ. Vô tiệm tắm hơi của Lý phải qua hai ba lần cửa, đó cũng là những biện pháp an toàn của một cơ sở làm ăn theo loại này. Có lần Lý bảo; nàng đã cẩn thận nhưvậy mà cũng đã bị tụi lính kín mò lên tới nơi, hết hết mấy cô gái đang làm ăn với khách. Lần ấy Lý đã phải tiêu một số tiền lớn cho đủ loại người. Lý ngạc nhiên tới sững sờ khi mở cửa thấy Đào và thầy Bẩy Ly. nàng lật đật kéo cả hai người vô phòng riêng.
– Trời ơi, gặp thầy con mừng quá đi. Thầy lên Sài gòn hồi nào vậy. Có ở đây chơi lâu không. Thầy đi đường có mệt không. Thầy thấy Saigon có vui không. Thầy ở lại nhà con chơi vài hôm hãy về nhe thầy.
Đào phát mạnh vô mông Lý, la lên:
– Mày làm cái gì mà hỏi một hơi một hồi vậy. Có để cho thầy thở không mày!
Lý cười hành hạch, đóng cửa phòng lại rồi quay qua ôm chầm lấy thầy Bẩy Ly, xiết thực chặt trong vòng tay hộ pháp của nàng, miệng rít lên:
– Con nhớ thầy quá đi, thầy có biết không?
Đào đứng cạnh cười hì hì:
– Mày coi chừng làm ổng nghẹt thở bây giờ đó.

VN88

Viết một bình luận