Chín hết hồn, may mà nàng gượng lại được, neu té thì phỏng chết chứ không vừa. Nàng từ từ đặt nồi nước nóng xuống bên cạnh thau nước lạnh. Thở ra:
– Chút xíu nữa thì chết. Tại… tại..
Đào cười khúc khích, vui vé nói:
– Tại… tại mày thấy tao trần truồng phải không. Bộ mày không có mấy thứ này hay sao.
Đào nói xong lùa tay vô trọng áo Chín bóp mạnh bộ ngực mới nhú lên của nó, con nhỏ cuống cuồng, la lên, nắm lấy tay Đào. .
– á á Trời ơi… cô… cô…
Đào thấy bộ dạng tức cười của nó, càng làm tới. Nàng kéo mạnh cho hàng nút áo con nhỏ bật tung ra. Ôm nó sát vô ngực mình. Tội nghiệp con bé mắc cỡ quá, mặt mũi đỏ như gấc chín. Hai tay nó ôm lấy ngực, bộ dạng khum khum như người đau lưng. Mặc dù Chín là người làm công cho Đào nhưng Đào cũng quen gia đình Chín. Và khi ông Sáu không có nhà, hàng ngày Đào thường hay đùa rởn với Chín nhưchị em ruột vậy. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng đụng chạm hẳn vô phần da thịt kín đáo nhất của Chín nên con nhỏ cuống quýnh. Nó vừa cười vừa la bai bải, nhưng cũng không dám làm Đào mất hứng. Bởi vậy phải đứng yên chịu trận cho nàng chọc ghẹo. Bỗng Chín nghe Đào nói:
– Hôm nay em tắm cho cô nghe.
Chín lại la lên, hai chân nó đạp thình thịch xuống sàn nhà.
– Trời ơi… cô… cô Hai. Cô đừng nói chơi nghe. Em không dám đâu.
Đào cười ha hả, thấy điệu bộ con nhỏ thực tức cười. Nàng buông nó ra, con bé mắc cỡ quá, chạy tọt ra ngoài ngay.
Đào thấy thực vui, nàng tự pha nước nóng lấy và leo vô thau nước ngồi kỳ cọ. Nàng nghĩ tới thầy Bẩy Ly và chiếc miệng nhám nhúa của ông ta. Có lẽ chỉ vài tiếng nữa, nàng lại có dịp gặp lại tất cả những háo hức của ông thầy bùa già này trên da thịt nàng. Đào gọi với ra ngoài.
– Chín ơi, em ăn cơm đi. Hôm nay cô không ăn cơm ở nhà đâu. Có lẽ cô đi công chuyện tới tối mới về đó.
Chín dạ lớn một tiếng rồi cười khúc khích. Đào biết nó vẫn còn nhớ những gì nàng đùa rỡn lúc nãy. Có lẽ con nhỏ này chưa bao giờ được con trai rờ rẫm vô thân thể, nên y còn mắc cỡ thật tré con. Nàng nhớ hồi bằng tuổi nó, Đào đã biết trốn nhà đi với bạn trai ra xa lộ Biên Hòa tình tự rồi. Và cứ thế, hết thằng này tới thằng khác, cho tới khi trưởng thành. Đào không muốn lấy chồng vì sợ mất tự do. Cho tới tuổi này, nàng vẫn còn chưa chính thức lấy ai, chỉ vì cuộc sống bừa bãi của nàng. Hơn thế nữa, chọn nghề vũ nữ mà lấy chồng thì rất khó khăn cho nghề nghiệp. Cho tới khi đứng tuổi rồi, mọi cơ hội đã đi qua một cách phũ phàng và Đào đành chấp nhận làm người vợ hờ của ông Sáu. Thuyền trưởng của một chiếc tầu buôn nho nhỏ để sống cho qua ngày.
Nhưng sự đời không cho phép nàng sống an lành như vậy Bây giờ sóng gió đã nổi lên. Đào phải bôn ba chèo chống. Nếu không, nàng sẽ bị gạt ra ‘khỏi vòng đời một cách phũ phàng không biết đâu mà lường được.
Tắm rửa xong, Đào mặc quần áo tới thẳng nhà Tấn ngay. Nàng mong có thầy Bẩy Ly ở nhà. Vừa tới cổng, Đào đã thấy thầy Hai Cơ và Tấn đang lom khom chỉ trỏ cho mấy anh thợ hồ đào móng xây chiếc am ngay chỗ chiếc am cũ bị sét đánh bể.
Không hiểu họ đã phá chiếc am cũ đi tự hồi nào mà bây giờ mảnh đất chỗ đó đã trống trơn. Coi bộ chiếc am mới này lớn hơn chiếc am cũ rất nhiều. Hồi trước chiếc am cũ khuất sau nhà, bây giờ Tấn cho cất lòi cả ra phía bên hông nhà nên choáng hết một góc vườn; đứng ở ngoài cổng cũng nhìn thấy cả một phần chiếc am. Tấn thấy Đào tới, chạy ra mở cổng.
– Hôm nay Đào rảnh rỗi quá, lại thăm tụi này đó hả?
Đào mỉm cười nói nho nhỏ:
– Em nhớ anh quá nên tới đây kiếm đó.
Tấn nháy nàng một cái thực tình.
– Phải không đó?
Vừa lúc ấy thầy Bẩy Ly trong nhà cũng nhìn thấy Đào, ông bước ra hàng hiên nói lớn:
– Cô Đào tới chơi hả?
Đàọ theo Tấn đi vô, vừa đi vừa nói:
– Con tới mời thầy lên chợ Saigon ăn cơm chay.
Thầy Bẩy Ly cười ha hả.
– Con nhỏ này mới nói chơi làm sao đâu, tôi có ăn chay hồi nào.
Đào nheo mắt nhìn thầy Bẩy Ly thực ướt át, nói:
– Thầy không ăn chay thì theo con ãn mặn càng vui chứ có sao đâu.
Thầy Bẩy Ly hiểu ý Đào muốn nói gì, ông cười hành hạch. Ông cũng ẫm ờ nói:
– Theo thì theo chứ có ma quỉ nào bắt được hồn mình đâu mà sợ.
Đào sợ ông nói quá lộ liễu, nàng nói lảng qua chuyện khác
– ủa, con mới thấy Sư Ông đây mà bây giờ ông cụ đi đâu rồi.
Tấn nối: