Nhìn thấy nét mặt kinh hoàng của Liên làm Nhung cũng chột dạ. Từ hôm đám ma Bình xong, Nhung ngủ lại nhà Liên và ngay sau đó một biến có làm đảo lộn cuộc đời nàng. Liên đã dẫn nàng nhập vô một thế giới vô minh kỳ lạ. Con người Nhung biến đổi cấp kỳ. Ban đêm nàng có thể đi trên gió, đạp lên mây, lướt qua cả cỏ cây và xuyên qua nhà cửa. Ban ngày nàng trở lại trạng thái bình thường, nhưng tự nhiên lầm lì ít nói và tránh né ánh sáng mặt trời.
Sau khi biết Tấn đã ngủ với Hương và làm nàng mang bầu, Nhung đã dọn qua nhà Liên ở. Nàng lấy cớ căn nhà cha mẹ ở gần nhà Tấn quá nên phải dọn ra xa một chút, và không có nơi nào thích hợp hơn với nàng là nhà Liên. Ở đây chỉ có Liên và một bà cô già lụ khụ. Liên lại không lấy tiền ăn ở, nàng chỉ cần người gần gủi cho đỡ buồn. Tiệm gạo của nàng đã mở cửa lại và giao hẳn cho bà cô già trông coi Bà cô già này luẩn quẩn cả ngày ở dưới nhà, không bao giờ leo lên lầu. Bởi vậy, trên lầu là cả một thế giới riêng biệt của Liên và Nhung.
Từ hôm ở nhà Liên tới giờ, chưa bao giờ Nhung nhìn thấy Liên hốt hoảng như hôm nay. Nàng lo lắng hỏi:
– Có chuyện gì đó mày?
Liên nghiêm nét mặt nói:
– Tại mày không biết. Chính bố thằng Tấn giết thằng tình nhân của tao hôm tụi tao tắm chung, có lẽ ông ta dùng nó để trị tội tao và Bình vì chàng đã cho lính khám nhà ông và đem hình ông về đây. Tao đâu ngờ chuyện này xẩy ra. Lúc Bình nổi cơn điên lên, để tao suýt chết trong bồn tắm thì được bà cô cứu, và đem vô thế giới chúng mình sống bây giờ. Thằng già này lợi hại lắm tao đã định nói với mày về chuyện này, vậy mà quên lửng đi. Mình không để hắn yên được, nếu không có ngày mang họa diệt thân đó.
– Y có pháp thuật gì mà lợi hại như vậy?
A, tao chỉ mới biết đây. Ngày xưa y tu theo một môn phái chính tà lẫn lộn. Sau này y tự nguyện giảm thọ mười năm năm để phá ý trời, không cho giòng họ y sinh sôi nẩy nở nhiều. Lúc y hại tao, tao đã định trả thù ngay, nhưng thân yếu thế cô chưa làm gì được.
– Sao bà cô mày không giúp sức?
– Bà ấy bây giờ già yếu, tu lại chưa tới đâu mà căn cốt của bà ta nhỏ nhắn nên không phải là đối thủ của bố thằng Tấn.
– Nếu vậy bây giờ tụi mình làm gì được lão đây?
– Bây giờ khác rồi. Chỉ cần tao với mày hợp sức là phá được pháp thuật của hắn ngay. Nhưng phải đi vào ban đêm. Vì như mày biết, ban ngày dương khí bao trùm trời đất, tụi mình không còn quyền lực gì nữa.
– Nhưng biết lão ở đâu mà tìm.
Liên cười ha hả, đưa tay vuốt mắt mấy lượt. Một luồng ánh sáng xanh lè rọi ra sáng chói. Nàng nhìn quanh một vòng rồi cười lên sằng sặc. . . .
– Nó tới số rồi.
Nhung cũng bắt chước Liên vuốt mắt mấy lượt, nàng không ngờ chỉ có thế mà đã nhìn xa hàng vạn dậm. Nàng thấy bố Tấn nằm dài trong cái am sau nhà, thiêm thiếp như say ngủ, vui mừng reo lên:
– Hay thật, tao cũng thấy lão ở đây rồi.
Liên hí hửng nói:
– Sở dĩ hôm nay mình thấy lão vì thằng Tấn đã đem “YSư’ và kinh sách bùa ngãi của lão đi Châu Đốc rồi, nếu không lão ẩn mình trong đó tụi mình cũng vô phương giết lão.
Nhung ngạc nhiên hói: .
– Sao mày biết thằng Tấn đi Châu Đốc?
Liên chỉ tay về hướng Tây, nói:
– Mày xem có phải thằng Tấnvà con Hương đang ngồi trên xe đò kia không. Kinh sách nó bọc trong người chói loè, y còn đang chọc ghẹo con mụ mập ngồi bên cạnh nữa.
Nhìn cảnh Tấn và Đào mò mẫm nhau, Nhung rít lên:
– Để tao tới đó giết thằng dâm dật này cho rồi.
Liên vội vàng níu Nhung lại. .
– Mày tới gần nó được hay sao?
Nhung chợt nhớ ra, kinh nghiệm đêm hôm qua suýt chết, nàng dậm chân than.
– Không lý cứ để nó như thế mãi được hay sao?
Liên cười sằng sặc:
– Không lâu đâu. Khi nào mày luyện xong thai nhi thành Ma Vương thì có thể giết đượcnó ngay. Cái thai trong bụng mày cũng là con của nó, khi mày ăn đủ ba mươi sáu cái bào thai trong vòng chín tháng mười ngày thì con mày có thể giết được thằng Tấn. Hơn nữa, nếu thai nhi giết được bố nó thì ma tính lại tăng thêm ngàn lần. Lúc đó lo gì hai đứa mình không cầm quyền, bao trùm ma giới.
Nhung hơi chán nản.
– Cho tới hôm nay tao mới ăn được có ba cái bào thai.
– Phải rồi, chỉ vì tụi mình cứ lo ba cái vụ tào lao. Mày nghĩ xem tao tìm khắp thiên hạ mà không thấy bố thằng Tấn đâu nên cũng nản. Hôm nay dịp may ngàn đời, nó chui ra khỏi “Y Sư’ kể như tới số rồi. Chúng mình còn chờ gì mà không hành động mau lên, trời sáng tới nơi rồi.
Nói xong Liên không đề bạn trả lời, nàng bay tới nhà Tấn ngay. Nhung cũng theo bén gót. Trong cơn mưa tầm tã, Liên nắm tay Nhung nói:
– Phải coi chừng sét đánh nghe, nếu không lanh mắt đi trong trời mưa thế này là dễ bỏ mạng lắm đó.
– Bây giờ sấm sét cũng thưa rồi, tao hy vọng tụi mình ra tay thực nhanh là xong chuyện.
Nhung vừa nói xong, cả hai cũng đã đáp xuống nóc am sau nhà Tấn rồi. Hồn cha Tấn đang nằm trước bàn thờ, ông có ngờ đâu thảm họa đã tới nên không để ý đề phòng. Ông đã rời căn nhà trong xóm lao động theo chiếc “Y sư’ về đây ở thật thoải mái, hàng ngày có vợ, con cúng quải nên cũng ấmno. ở đây, ônglại có thể bảo vệ Tấn và giúp chàng gần gủi với các bạn gái, mong chàng có nhiều con cái. Hương cũng đã có bầu, Tú Trinh cũng mang thai, và Nhung cũng đã có bầu, tiếc rằng nàng lại bị đẩy vô ma giới. Nhưng điều ông không ngờ là người con dâu hụt ấy đang giơ chưởng lên đập xuống đầu ông.