VN88 VN88

Sự dâng hiến tận tình thân xác cho ông thầy bùa ngải

Người đàn bà reo lên, lần này bà ta chồm hẳn qua gần như ôm chầm lấy Tấn. Bây giờ chàng đã hình dung gần như trọn vẹn thân thể bà. Nhất là khi bà ta nắm lấy tay chàng, run run trong hơi thở:
-Thật là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Ông thầy tôi thường lên thăm ở Thất Sơn là học trò thầy Hai Cơ. Hôm nay không ngờ lại gặp anh đi kiếm Sư Ông chớ.
Tấn cũng mừng rơn, chàng hơi quay lại, hỏi ngay:
– Như vậy chắc chị biết thầy Hai Cơ tu tại đâu phải không?
– Thật tình chẳng có ai biết được Sư ông ở đâu. Nay chỗ này, mai chỗ khác. Nhưng Sư Ông thường hay ghé lại nhà ông thầy tôi luôn.
– Chị có gặp thầy Hai Cơ lần nào chưa?
– Dạ, tôi được diện kiến với Sư Ông có một lần cách đây gần hai năm. Hôm ấy Sư ông bất thần ghé lại nhà ông thầy tôi lấy mấy ông Phật bằng nanh heo rừng, rồi đi liền.
Hôm ấy tôi cũng chẳng nói được với Sư Ông lời nào thật là uổng? mà anh tên gì?
– Dạ, tôi tên Tấn. Còn chị?
– Tôi tên Đào.
– Chị Đào tính lên Thất Sơn ở bao lâu?
Thường thường thì tôi đi hai ba hôm, nhưng cũng không nhất định vì không có con cái gì nên cũng rảnh rang.
– Ủa, chị chưa lập gia đình hay sao?
– Tôi có chồng rồi, nhưng ông ấy bận bịu năm này qua tháng khác. Dân hàng hải mà, ít có. khi… ở… nhà… lắm!

Nói tới đây, tự nhiên Đào thấy mình hình như đã đi quá trớn. Nàng đang nắm chặt tay người thanh niên đồng hành chưa quen được bao lâu, và thân thể nàng đang ép sát mình mẩy anh ta như đôi ớnh nhân lâu ngày. Nàng định sửa lại thế ngồi, nhưng lại sợ Tấn để ý nên cứ để yên như thế. Khốn nỗi đã không để ý thì không có gì xẩy ra, đằng này khi Đào khám phá ra sự gần gủi đó thì tự nhiên thân thể nàng nóng bừng bừng. Da thịt người thanh niên này thật lạ lùng. Hình như ở anh ta có một sức quyến rũ kinh người.

Máu trong người Đào đã chẩy rần rần, có lẽ mặt nàng phải đỏ hồng và hai lỗ tai nóng bỏng. Hơi thở bắt đầu bất thương. May mà đêm tối không ai nhìn thấy gì, nếu phải như ban ngày ban mặt, chắc nàng mắc cỡ tới chếtchứ không chơi. Lúc ấy Tấn cũng chẳng hơn gì Đào; khi Đào xoay mình dựa sát vào Tấn, chàng đã thấy muôn ngàn sự thèm thuồng dâng lên ngùn ngụt. Tới khi Đào nắmlấy tay chàng, Tấn thiếu điều muốn run lên, nhưng chàng cố kiềm chế. Tới khi hơi thở Đào như ph” vào mặt chàng một cách bất thường, Tấn đánh bạo vờ chồm tới và miệng chàng chạm nhẹ vô môi Đào. Tự nhiên miệng Đào chụm lại như đáp ứng, chính nàng cũng không hiểu tại sao lại làm như vậy, và Tấn đã nhân cơ hội ngàn năm một thủa ấy ôm lấy Đào.

Nụ hôn bất thường ấy làm cả hai người cùng run rẩy. Tấn cũng không hiểu tại sao mình lại có thể táo bạo tới như vậy trên chuyến xe đò đông nghẹt người như thế này. Nhất là Hương còn đang dựa vô chàng mà ngủ. Bỗng chàng nhớ tới hôm hôn Tú Trinh trong bữa cơm ở nhà Tú Vân nhân cơ hội cúp điện. Cái cảm giác lén lút ái ân giữa chốn đông người trong bóng tối làm chàng sung sướng tột cùng.

Bỗng một tia chớp loé lên, cả Đào và Tấn cùng vội vã buông nhau ra. Tiếng sấm inh tai tiếp theo đó làm Hương giật mình tỉnh ngủ, nàng ôm lấy Tấn sợ hãi, hỏi:
– Cái gì đấy anh?
Tấn mỉm cười trong bóng tối.
– Trời mưa, sấm chớp thôi mà, em cứ ngủ đi…
Hương cười nho nhỏ. ‘
Vậy mà làm em hết hồn, cứ tưởng lại gặp ma nữa.
– Em nằm mơ thấy ma à?
Dạ, em lại thấy hai con ma bữa trước.
– Nó theo em tới đây à?
– Dạ không, em thấy nó đè em ra trong một khu rừng đầy thú dữ, rồi thò tay vô bụng em moi đứa con em ra ăn… ghê lắm anh ơi.
Đào nghe Hương nói, rùng mình, hỏi:
– Bộ cô Hương mơ thấy ma thực hả?
– Dạ…
Hương trả lời xong mới thấy không biết mình đang nói chuyện với ai, nàng hỏi Tấn:
– Ủa, anh Tấn ơi, ai hỏi em đó hở anh?
Tấn cười hinh hích, trả lời:
– Ma…
Chàng vừa nói xong, không ngờ cả Hương và Đào đều nhéo vô đùi mình. Tấn kêu lên nho nhỏ, nắm lấy tay cả hai người. Hình nhưcả hai người đàn bà cùng chợt nhận ra đều làm một hành động. Trong khi Hương để yên bàn tay trong tay Tấn trên đùi chàng thì Đào rụt tay về, nhưng có điều Đào không ngờ nàng lôi luôn cả bàn tay Tấn vô lòng vì chàng vẫn còn nắm chặt tay mình. Vô tình bàn tay Tấn lại đặt ngay chỗ kín đáo nhất của nàng làm Đào cuống lên. Nàng muốn đẩy tay chàng ra nhưng Tấn nhất định ấn mạnh vô hơn nữa làm Đào càng bối rối. Nàng vội vàng cụp cả hai tay giữtay chàng lại nhưng cũng không thếnào lôi được tay Tấn ra. Tấn vẫn cười, nói một cách thật tự nhiên.
– Anh nói chơi thôi mà, làm gì cả hai người cùng tấn công dữ dội vậy. Chị Đào mới hỏi em đó, chị ấy. ở Sài gòn, cũng quen với anh lâu rồi, bây giờ mới nhận ra nhau. May mắn hôm nay gặp lại, chị ấy cũng đi Thất Sơn thăm một ông thầy. Ông này lại là đệ tử của thầy Hai Cơ mới hay chứ.

VN88

Viết một bình luận