VN88 VN88

Sự dâng hiến tận tình thân xác cho ông thầy bùa ngải

*
* *
Mặt trời đã lên khỏi ngọn cây. Tấn ngồi nói chuyện với mẹ từ sáng tới giờ. Chàng đã bàn với mẹ để mình đi thu tiền mùa lúa năm nay, vì Tấn lo là mẹ chàng đã lớn tuổi rồi, không tiện đi xa nữa. Chính mẹ Tấn cũng đã nghĩ tới điều này, vì nếu không để Tấn đi làm công chuyện ấy, nhỡ ra tuổi già sức yếu có chết đi, chàng còn biết đường mà điều hànhruộng đất. Và lẽ dĩ nhiên, cả hai mẹ con cùng đồng ý ngày mai Tấn sẽ cùng Hương đi Châu Đốc thu tiền. Sự thực đi thu tiền chỉ là cáicớ. Việc chính trong chuyến đi này, Tấn muốn tìm cho ra vị đồng môn của cha chàng, người đã xâm chữ bùa lên ngực Tấn năm nào. Bởi vì, có lẽ chỉ có ông này mới hiểu nổi hết những kỳ bí của những gì cha chàng để lại. Chàng không muốn cho mẹ chàng phải bận tâm về chuyện này nên không đả động gì tới những ý định tìm người bạn đồng môn của cha.

Hôm qua, Tấn đã hỏi Hương và biết được gia đình ông Hai Cơ cũng ở cách nhà nàng không bao xa, nhưng ông ta hình như đã lên Thất Sơn tu từ lâu rồi thì phải. Cũng vì lý do này mà chàng muốn Hương đi theo. Vả lại, chính Hương cũng muốn về thăm gia đinh nữa.

Tới xế chiều, Tấn và Hương mới lên đường. Hồi này chiến tranh lan tràn, đường đất hết mô này tới hố nọ. Từ Sài Gòn xuống tới Châu Đốc không biết phải qua hết mấy trăm trạm gác. Tấn có giấy miễn dịch vì lý do gia cảnh, mẹ già và chàng là đứa con độc nhất trong gia đình nên không phải đi quân dịch. Bởi vậy, chàng không bị phiền hà gì với những trạm gác dọc đường. Nhất là ‘lhững chuyến xe chót trong ngày đầy phiền phức này.

Trên chiếc xe đò chật ních, Hương dựa đầu vô vai Tấn ngủ thật thoải mái mà không sợ ai dị nghị, nàng tự nhiên cư xử với Tấn như một người vợ đi với chồng. Trên xe đa số là phụ nữ và những người lớn tuổi. Có lẽ Tấn là người phái nam trẻ tuổi nhất trong chuyến xe này. Phía trước, đằng sau, toàn là nữ giới. Người ngồi bên cạnh chàng là một người đàn bà có lẽ cũng vào khoảng trên dưới bốn mươi. Bà ta đi một mình, hình như là dân buôn bán gì thì phải. Khuôn mặt cũng dễ coi, thân thể hơi đẫy đà. Bởi vậy bà ngồi chồm qua choáng hơi nhiều chỗ bên cạnh Tấn trên chiếc ghế dài chật chội nhét tới năm hành khách. Chàng nhưbị ép cứng giữa Hương và bà khách đồng hành. Khi xe mới bắtđầu chạy, chàng và bà kháchlạ ngồi bên cạnh cũng chỉ nói chuyện qua loa vài câu xã giao. Lúc ấy bà còn hơi giữ ý tứ và thẹn thùng khi phải ngồi sát vô Tấn. Nhưng khi dò hỏi được Tấn cho biết Hương chỉ là một đứa em nuôi ở quê lên, làm công cho gia đình Tấn thì bà ta có vẻ tự nhiên hơn và không để ý gì tới nàng nữa.

Xe chạy một lúc lâu, Tấn cũng như phần lớn hành khách trên xe lịm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Tới khi chàng tỉnh dậy, trời lại đổ cơn mưa thực bất ngờ. Không khí đã oi ả trong xe kéo hết kính lên lại càng làm cho chàng ngộp ngạt. Trời tối căm căm, hai ánh đèn xe phía trước cũng chỉ rọi sáng một khoảng rất ngắn vừa đủ cho bác tài xế nhìn thấy đường mà lái xe. Chiếc xe chạy rù rì như một con rùa già lê lết trên con đường đầy ổ gà, sóc ngược sóc xuôi. Tuy nhiên, cũng nhờ ánh đèn xe duy nhất ở phía trước đó phản chiếu lại mà trong xe còn nhìn thấy bóng dáng nhau lố nhố, lờ mờ. Nếu không, có lẽ xoè bàn tayra cũng chẳng ai trông thấy gì.

Người đàn bà ngồi bên cạnh Tấn cũng đã thức dậy, có lẽ bà ta biết vừa gối đầu trên vai Tấn ngủ một giấc nên có ý mắc cỡ, nói nho nhỏ như phân bua với chàng:
– Tôi mệt quá, ngủ một giấc thật ngon. Xe chật chội không biết có làm anh phiền hà gì không, thấy ngại quá đi. Tấn thực thà trả lời.
– Có gì đâu mà chị ngại, tôi cũng vừa thức dậy. Trời mưa lớn quá, khí hậu hồi này kỳ cục quá há.
– Dạ, mùa này thường như vậy.
Bộ chị về vùng này thường lắm hả?’
– Dạ, cũng không thường đâu. Chừng một hai tháng mới đi đi về về một lần.
– Chị có bà con ở Châu Đốc à?
– Dạ không, tôi đi về miệt Thất Sơn thăm ông thầy tôi thôi Chuyến này ghé qua chợ Châu Đốc rủ người bạn đi chung cho vui. Bởi vậy tôi mới đi chuyến xe này.
Ngưng một lát, không thấy Tấn nói gì, bà ta hỏi:
– Hình như anh cũng không đi Châu Đốc thường lắm phải không?
Tấn cười nho nhỏ trong bóng tối:
– Nói ra thl mắc cỡ. Tôi là dân Châu Đốc, sanh đẻ ở đây nhưng cha mẹ đưa lên sống ở Sài gòn từnhỏ nên chẳng biết ất giáp gì nhiều về tỉnh nhà cả.
– Vậy hôm nay anh đi Châu Đốc chơi hay có công chuyện gì không?
– Dạ, hôm nay về dnh nhà vừa chơi mà cũng muốn ớm một người bạn của cha tôi. Nghe nói ông ấy đang tu ở Thất Sơn mà chưa biết chắc chỗ nào.
Giọng người đàn bà bên cạnh có vẻ thích thú. Bà ta quay mình đối diện với Tấn, nói:
– Ồ nếu thếkhông chừng tôi có thể giúp anh tlm được ông ta đó.
Chỗ ngồi chật chội, khi bà khách quay ngang, Tấn cảm thấy ngay bộ ngực đồ sộ của bà khách ngồi cạnh tỳ vô tay chàng, nhưng bà ta vô tình không để ý tới. Chàng cố lấy giọng thản nhiên nói:
– Dạ, nếu được chị giúp cho thì tốt quá. Tôi cũng chưa biết phải làm cách nào.
Người đàn bà có vẻ sốt sắng, nói:
– Được mà, được mà. nm ai thì tôi còn ngại, chứ tìm mấy ông thầy tu ở Thất Sơn tôi còn cầu nữa.
Rồi không để Tấn nói, bà ta lụp chụp hỏi ngay:
– Vậy ông thầy anh định kiếm tên chi?
– Dạ, ông Hai Cơ.
Người đàn bà hơi chồm lên, có vé thích thú lắm, nói:
– Anh quen với Thầy Hai Cơ à?
Tấn thực thà trả lời:
– Dạ, thú thực tôi cũng chưa biết mặt ông ấy nữa. Nhưng ông ta là người đồng môn với cha tôi. Hôm nay đi tìm ông ta cũng chỉ vì hồi nhỏ, ông có xâm một chữ bùa trên ngực tôi, nên tôi đoán chỉ có ông mới hiểu nổi hết những kinh sách cha tôi để lại khi ông chết.
– Vậy sao!

VN88

Viết một bình luận