Bão tuyết chung quanh, tất cả đều trắng xoá một mầu. Những thân thể trần truồng xoắn xuýt. Đây có phải là thế giới thần tiên cúa nữ giới hay không. Cái lạnh và mầu trắng chung quanh những cơ thể săn cứng, nở trộ của đàn bà đẹp như những cánh bạch mai cùng khắp. Đi bên cạnh nàng, Liên cười nói tíu tít, hồn nhiên. Bộ ngực nàng vươn lên đầy ắp những đường cong chạy dài thon nhỏ lần xuống dưới bụng và cong vòng trộ nở tới bờ mông.
Nhung đờ đẫn, nàng ép sát thân thể vô Liên, quên đi tất cả hiện tại và quá khứ. Với nàng, bây giờ chỉ còn lại những đam mê cùng tột. Miệng, lưỡi, chân, tay, da, thịt bốc hơi trong men say cuồng nhiệt. Nàng đờ đẫn cả linh hồn…
Cả mấy tuần nay Tấn không gặp Nhung. Không hiểu nàng đi đâu, Tấn cũng không dám tới trường học kiếm nàng, sợ ông hiệu trưởng thắc mắc vì sự vắng mặt không lý do của chàng. Nhưng sự thực Tấn cũng không để ý gì nhiều tới Nhung nữa. Những bận rộn của những ngày lui tới với gia đình Tú Vân làm Tấn quên đi tất cả. Chàng không ngờ hai chị em người Việt gốc Hoa này lại có sự hấp dẫn tới kinh hồn như vậy. Hèn gì Bình không bỏ bê gia đình, lén lút người vợ ăn ở với nhau từ thuở hàn vi, dù là một bông hoa đẹp nhất trong đám bạn bè hồi bấy giờ. Hơn thế nữa, Liên lại thùy mị và rất biết chiều chồng. Nhưng bây giờ Tấn mới hiểu tại sao Bình ngoại tình!
Với Tú Vân đã làm Bình bỏ bê vợ, thếmà chị nàng, Tú Trinh còn sắc sảo và hấp dẫn ngàn lần hơn cô em Tú Vân nữa. Hơn bao giờ hết, bây giờ Tấn mới thấy câu nói của các cụ xưa: “Gái một con trông mòn con mắt” là không ngoa!
Tấn làm sao quên được tối hôm ấy. Vì bồn chồn muốn tới ngay căn nhà ông già mà chàng cho là cha mình, để ớm những di vật trên bàn thờ nên Tấn đã trở lại nhà Tú Vân ngay ngày hôm sau để nhờ cha Tú Vân giới thiệu nhóm trộm đạo đi với chàng. Xui cho Tấn, ông bà Hai lại đau nên chưa kịp tìm người đi cùng chàng. Thế là loay hoay thếnào Tấn cũng không nhớ rõ, Tú Trinh lại thay thế những tay anh chị trộm đạo đó, đi cùng Tấn tới căn nhà của ông già kỳ lạ kia trộm sách.
Trời tối đen như mực. Thành phố vẫn còn bị cúp điện và cơn bão vẫn hoành hành như không muốn ngừng. Gió rít lên từng cơn, sấm chớp chói loà và ầm ĩ. Ngoài đường vắng tanh không một bóng người. Thỉnh thoảng một thân cây trốc gốc đổ ngang mặt đường làm Tấn phải lái xe thực chậm, lách bên này, né bên kia.
Tới con hẻm nhỏ bữa trước. Tấn có cảm tưởng đó là một con suối chứ không phải là con đường đi vô xóm nữa. Chàng không thế nào chạy xe vô được nên đành ớm một gốc cây, khoá xe lại cẩn thận rồi dắt Tú Trinh mò mẫm lội nước đi vô trong hẻm.
Trời thật tối và mù mịt vì mưa gió, ánh sáng đèn pin của Tấn chỉ soi rõ một khoảng thật nhỏ dưới chân để chàng cố thể can đảm mò từng bước thật chậm chạp. Nước dưới chân chẩy siết. Tất cả nước mưa trên mái nhà đổ xuống con đường nhỏ nhắn này nên nó tràn ngập vì không có ống cống. Nước cứ thế tràn ra ngoài đường chính làm thành một con sông nho nhỏ ! Tấn cũng không hiểu dân chúng ở đấy sống ra sao với tình trạng này.
Phải khó khăn lắm Tấn và Tú Trinh mới tới được tận cùng của đường hẻm để nép vô mái hiên căn nhà của ông già nọ. Dù cả hai cùng mặc áo mưa, nhưng đều ướt nhưvừa lội dưới sông lên. Tú Trinh cười khúc khích trong bóng tối.
– Nếu trời sáng, người ta nhìn thấy hai đứa mình như thếnày chắc bà con cho là tụi mình khùng chứ không chơi. Tấn nắm tay nàng hỏi nho nhỏ:
– Em có lạnh không?
– Dạ, lạnh chứ anh, nhưng em thấy vui quá. Giống như những ngày còn nhỏ, trốn mẹ đi tắm mưa ấy.
Tự nhiên Tấn thấy vui vui với người ngoá phụ tré này. Chàng mỉm cười trong bóng tối, hỏi nhỏ:
– Em không sợ sao?
Sợ gì cơ anhl
– Em quên là chúng mình đang đi ăn trộm chứ có phải trốn mẹ đi tắm mưa đâu.
Tú Trinh nép sát vô mình Tấn, thì thào:
– Ừ, há. Chút xíu nữa em quên mất. Cứ gần anh là em như người mất hồn vậy đó.
Bây giờ em đừng có quên là đi với anh để giúp anh mở ổ khoá cửa đó nhe.
Tú Trinh cười khúc khích.
– Cái đó mà bây giờ quên nữa là hết thời rồi. Vụ này mấy thằng cô hồn trong sòng bài còn phải học em đó nữa anh biết không.
Tấn tưởng nàng nói chơi, pha trò:
– Nếu vậy sau vụ này, anh sẽ khai giảng một lớp mở ống khóa cho em làm huấn luyện viên mới được.
Tú Trinh nói thực tự nhiên.
– Một lớp chứ mười lớp em cũng coi như pha. Nhưng bây giờ để em mở cánh cửa này cho anh vô đã nghe.
Tấn bật đèn pin rọi vô ổ khoá, trong ánh sáng lờ mờ, chàng vừa trông thấy Tú Trinh cầm một chiếc căm xe đạp dèm dẹp, thọc vô ổ khoá. Nàng thì thào:
– Trời ơi, đi ăn trộm mà anh cứ bật đèn sáng lên thế kia mãi hay sao?
Tấn tắt đèn pin đi ngay, chàng nói nho nhỏ:
– Tối quá, em có mở được khoá không?
Tấn vừa nói xong thì tiếng ống khoá cũng vừa kêu lách cách và Tú Trinh đã mở cánh cửa, chui tọt vô trong nhà rồi. Tấn hồi hộp, vội vã chạy theo nàng ngay. Ngoài trời đã tối, trong nhà còn tối hơn nữa. Cả hai đứng nép vô sau cánh cửa thực lâu cho quen với bóng đêm. Không ai nói vỡi ai một lời nào. Bỗng một ánh chớp loé lên, cảnh vật trong nhà hiện ra thực rõ trước mắt cả hai người, dù chỉ trong một giây.