VN88 VN88

Sự dâng hiến tận tình thân xác cho ông thầy bùa ngải

Trong lúc mọi người dùng cơm, ngoài trời mưa càng to, gió càng lớn. Sấm vang rền, chớp chói lòa. Trời đất như nổi cơn thịnh nộ. Tiếng nước chẩy ào ào ngoài đường, nghe như thác lũ cuốn về tự núi cao rừng rậm.

Không khí đầy hơi nước, ẩn thấp làm sao. Khu vực nhà Liên cũng bị cúp điện. Nàng cũng có cây đèn măng xông như ở nhà Tú Vân. Nhưng nhà nàng quá rộng nên ánh đèn không tập trung được như ở nhà Tú Vân. Những chỗ ánh sáng không rọi tới, lam nham, chập chờn mờ ảo, lung linh thật ma quái. Nhất là khi Bình chết, bao nhiêu gạo đã được Liên cho chở đi hết, gửi nơi khác để lấy cả căn tiệm làm chỗ đặt quan tài cho Bình, cử hành lễ cầu siêu và tiếp đón bạn bè thân thuộc tới đưa tiễn chàng lần cuối cùng.

Bây giờ mọi người đã về hết, nhất là khi trời sắp đổ mưa, ai mấy vội vàng giã biệt Liên ngay. Trong nhà chỉ còn lại bà cô họ già lụ khụ từ quê lên, bởi vậy Liên đã cố nài nỉ Nhung ở lại với nàng ít hôm, vì nhà không còn ai trong lúc tang gia bối rối này. Hơn nữa, trong mấy ngày tang lễ, Nhung và Tấn hầu như xếp sắp tất cả công việc trong ngoài cho Liên, bởi vậy trong giờ phút buồn nản và bề bộn nhất này không thế nào Nhung nỡ bỏ mặc Liên ở đây một mình với bà cô già lụ khụ nhưthếnày được. Nàng đành ở lại phụ với bà ấy dọn dẹp nhà cửa và chờ Tấn tới đón về.

Thời gian càng về đêm, mưa càng lớn. Có lẽ đây là trận bão rớt ở đâu thổi về vùng này chứít khi nào có những trận mưa to gió lớn như thế này lắm.
Bà cô già mệt mỏi, sau khi ăn uống, đã lăn ra ngủ ngay trên tấm đi văng kê ở góc nhà cho đám kèn trống đáin ma ngồi mấy bữa hôm tang lễ. Liên rủ Nhung.
– Nhung ơi. Chúng mình lên lầu nghỉ đi.
Đã mấy hôm lo cho tang lễ của Bình, Nhung cảm thấy mệt mỏi kinh hồn, nghe Liên rủ lên lầu nghỉ, nàng chịu ngay. Liên nắm tay Nhung dắt lên cầu thang. Bỗng Nhung giật nẩy mình vì bàn tay Liên lạnh nhưnước đá, nàng nhìn Liên đăm đăm, lo lắng hỏi:
– Liên có sao không, tại sao tay bồ lạnh như nước đá vậy?
Liên mỉm cười, vòng tay ôm lấy lưng Nhung.
– Không phải chỉ có bàn tay mình lạnh không thôi, tất cả thân thể cũng lạnh nữa. Chẳng những thể xác mà cả linh hồn mình bây giờ cũng như một tảng băng trên bắc cực. Anh Bình bỏ đi rồi, làm sao mà ấm cúng cho được.
Nhung ái ngại, an ủi bạn.
– Người chết rồi là hết, nhưng ké sống phải phấn đấu để sống còn, chứ bồ cứ thế mãi hay sao.

Liên gục đầu lên vai Nhung, cả hai chạm chạp lên lầu. Nhung thấy thương Liên vô vùng, nàng cảm thông cho người bạn vừa mất đi một nguồn sống hạnh phúc tràn đầy. Nhưng Nhung không thế nào tưởng tượng được thân thể Liên lại trở nên lạnh kinh hồn nhưvậy. Vòng tay Liên ôm ngang bụng Nhung mà nàng có cảm tưởng nhưmột con trăn cuốn chặt, lạnh băng và rờn rợn. Đầu Liên cũng dựa lên vai nàng lạnh căm căm, hơi thở của Liên cũng vậy, đã nhiều lúc Nhung phải rùng mình và gai ốc nổi lên khắp mình.

Khi vô tới phòng ngủ, cả hai nằm vật xuống giường. Thân thể Liên giờ đây như xoắn lấy nàng. Hơi lạnh càng tăng lên khủng khiếp, nhất là khi bàn tay Liên luồn vô áo Nhung, nàng phải co người lại, cắn chặt răng chịu đựng, cho tới một lúc không còn chịu nổi nữa, Liên run lên bần bật, nàng thì thầm:
– Liên ơi, mình thấy hình như có gì không ổn rồi. Liên có muốn mình đưa bồ đi bác sĩ không?
Liên thì thào, âm thanh như vang vọng từ cõi xa xăm.
– Không… không… mình có sao đâu.
Nhung đưa tay ôm. lấy má Liên, nhìn thẳng vào mắt nàng dỗ dành.
– Mình chắc chắn Liên bị bệnh rồi, chẫng những chân tay mà cả mình mẩy đều lạnh băng như thế này, làm sao sống nổi.
Liên hơi nhướn người lên, cả chân tay, mình mẩy đều cuốn chặt và áp sát vô thân thể Nhung, hơi lạnh tỏa ra kinh hồn. Tiếng nói vẫn thì thào, mang mang:
– Liên đã nói rồi mà, Nhung không tin mình hay sao?
Bây giờ không phải chỉ có thân thể mà là cả linh hồn mình cũng trở thành băng giá nữa. Trên đời này làm gì có bác sĩ nào chữa được cơ chứ.
Nhung xô Liên ra nhè nhẹ.
– Liên đừng có nói nhảm nữa có được không. Nghe mình đi mà, để Nhung đưa Liên đi bác sĩ ngay mới được. Coi này, hơi lạnh từthân thể Liên truyền sang mình mà còn không chịu nổi nữa há gì Liên. Thôi, dậy đi bác sĩ đi nhe.

Bỗng Liên cười lên khanh khách, chỉ ra ngoài cửa sổ. Nhung coi kìa, ngoài trời đang có bão, lại bị cúp điện. Nửa đêm, nửa hôm thế này bồ bảo đưa mình đi bác sĩ nào đây Hơn nữa, Liên đã nói với Nhung rồi, mình có bệnh tật gì đâu mà chữa mới trị cơ chứ. Mấy thằng bác sĩ đó cũng có ngày mình cắn cổ chúng nó chết hết thôi. Ha… ha… ha…!

Nhung rùng mình, tiếng cười ma quái của Liên nghe thực ghê rợn. Ngoài trời quả thực đang mưa to gió lớn, chắc chắn là có bão từ đâu thổi về. Ngoài đường tối thui. Bỗng một tia sét loé lên chói lòa làm Nhung hoa mắt. Tiếp ngay sau đó, tiếng sấm inh tai làm Nhung hoảng hết. Nàng ôm chầm lấy Liên, quên cả thân thể lạnh ngắt nhưxác chết ấy. Thân thể Nhung run lẩy bẩy, không hiểu vì hơi lạnh từ người Liên truyền sang hay vì sợ hãi trời đất đang nổi giận, quay cuồng. Tiếng Liên thì thào bên tai.
– Chúng mình cuốn chăn lại ngủ đi cho ấm nhé.
Nhung bằng lòng ngay, nàng gật đầu lia lịa trên vai Liên. Chiếc chăn bông thực dầy được cuốn tròn lấy hai thân thể đẫy đà của hai người đàn bà đang tròn tuổi xuân xanh. Cho tới giờ phút này Nhung mới để ý; không hiểu quần áo của cả hai đứa, ai đã lột hết ra tự hồi nào. Cái lạnh căm căm như băng giá của người bạn gái bên cạnh không còn làm nàng khó chịu như lúc trước nữa.

Không hiểu sao bây giờ nàng cũng vẫn chưa buông Liên ra. Trái lại, Nhung còn cố ôm tấm thân băng giá ấy thực chặt hơn bao giờ hết. Miệng Liên đã gắn chặt vô miệng nàng tự hồi nào, lưỡi nàng bị Liên núc chùn chụt. Những cảm giác ngất ngây, tê tái như băng giá, như lửa hồng lẫn lộn. Nhung từ từ lịm vào một giấc ngủ thực lạ lùng…

VN88

Viết một bình luận