VN88 VN88

Sự dâng hiến tận tình thân xác cho ông thầy bùa ngải

Khi ông Hai và Tú Vân mang cây đèn trên bàn thờ Bình lên lầu rồi, bóng tối tràn tới nhuộm đem căn phòng liền. Tú Trinh rên rỉ:
– Tối quá anh Tấn ơi.
Tấn chưa kịp trả lời đã thấy Tú Trinh ôm cứng lấy mình.

Bộ ngực nàng lại ép sát vô mình chàng, thở hổn hển. Tấn vòng tay ôm lấy nàng. Chàng muốn chia sẻ sự bình an cho Tú Trinh, nhưng không hiểu sao, tự nhiên trong lòng Tấn lại rộn lên một sự ham muốn xác thịt vô bờ bến. Chàng biết là bà Hai đang ngồi bên cạnh, nhưng bóng tối đen đặc làm bà không trông thấy gì. Lúc ấy đầu Tú Trinh cũng đã kề sát mặt chàng. Tấn cúi xuống từ từ hôn lên miệng nàng. Tú Trinh một thoáng ngạc nhiên, nhưng nàng không dám lên tiếng, sợ mẹ biết. Bởi vậy nàng để Tấn hôn tự nhiên.
Bàn tay Tấn cũng đã vòng ra sau ôm cứng thân thể nàng. Tú Trinh rùng mình, đây là lần đầu tiên, hơn một năm nay khi chồng nàng chết, có bàn tay đàn ông rờ rẫm vô thân thể nàng. Bóng tối đồng lõa với những ý tưởng tội lỗi Một lúc sau, tự nhiên nàng rướn mình lên trong bóng đêm, hứng trọn những cảm giác ái ân mạnh bạo của Tấn.

Chính nàng cũng không ngờ được phản ứng của thân thể. Tại sao nàng lại có thể quá dễ dãi với một người đàn ông vừa mới quen được vài giờ. Dù rằng nàng biết chắc rằng anh ta chưa có vợ và là một người tốt.

Bàn tay Tấn cũng không để yên một chỗ, chàng luồn vô áo nàng thực nhanh và đặt nhẹ lên trên bộ ngực no tròn phập phòng và hổn hển. Bỗng có tiếng bà Hai hỏi:
– Trinh à, hay là ngày mai con đem thằng Tùng qua đây ở với con Tú Vân đi. Mấy bữa nữa con nhỏ người làm của nó mới lên. Để nó ở đây một mình tội nghiệp. Má cho con Tư theo tụi con luôn.
Tú Trinh vội vàng buông Tấn ra, vỗ nhè nhẹ lên tay chàng như âu yếm, rồi trả lời mẹ.
– Dạ, như vậy cũng được, nhưng con Tư theo tụi con thì ai lo cơm nước cho ba má.
– Ôi lo gì má với ba con, loay hoay có hai người lớn cả mà. Ăn uống thế nào không được. Cứ để con Tư theo hầu hạ tụi con cho nhà đông người một chút. Hơn nữa, con còn phải lo cho thằng Tùng, nó còn nhỏ quá, phá phách nghịch ngợm chứ không chơi đâu.
Trước khi ngồi lại ngay ngắn, Tấn nắm mạnh tay Tú Trinh như ngầm hứa hẹn những ngày sắp tới. Chàng nói vô:
– Thưa bác, nếu nhà neo người, cháu xin phép được tới thăm gia đình bác luôn.
Tú Trinh mỉm cười trong bóng tối. Nàng biết Tấn nói với nàng chứ không phải mẹ nàng. Tự nhiên trong lòng Tú Trinh thấy hồi hộp lạ thường.
Bà Hai nghe Tấn nói, có vẻ vui mừng lắm. Bà nói ngay:
– Nếu được cậu Tấn giúp cho lúc này thì còn gì bằng nữa. Thú thực, nhà chúng tôi toàn đàn bà với tré con. Ông chồng tôi thì cũng lớn tuổi rồi, nhiều khi cũng cần bóng dáng đàn ông thanh niên trong nhà cho đỡ sợ.

Trong bóng tối, Tú Trinh đưa tay qua đùi Tấn bóp mạnh, chàng hiểu ý nàng hơn ai hết. Chàng tự nghĩ, không hiểu sao dạo này chàng đổ đốn tệ hại như vậy. Cái gì đã làm cho sự đam mê xác thịt bùng cháy trong thân thể chàng một cách dễ sợ như thế này. Tấn nắm lấy tay Tú Trinh đưa lên miệng hôn nhè nhẹ và buông ra ngay vì ông Hai và Tú Vân đang từ trên lầu đi xuống. ánh đèn măng xông chòng chành lấn át bóng đêm. Tiếng ông Hai oang oang:
– Cái đèn này tất thực, cầm đến nó lại nhớ thằng Bình. Mấy tháng trước nó cũng mua cho nhà mình một cái như thế này. Bà nó nhớ không?
Bà Hai nghe chồng nói thở dài não nuột:
– Cứ nhắc tới thằng Bình tự nhiên tôi lại thấy xót xa.
– Trong đời này khó mà kiếm được những người tốt như nó. Thật ông trời bất công với nó quá.
Tấn nói vô:
– Cháu biết anh Bình từ hồi nhỏ. Di cư từ Bắc vô Nam có một mình. Mồ côi mồ cút như vậy mà ai ai cũng mến anh ấy. Chẳng bao giờ anh ta muốn làm mất lòng ai bao giờ. Không ngờ vắn số quá.

Không ai bảo ai, cả nhà đều nhìn qua bàn thờ Bình ở giữa nhà. Chiếc ảnh bán thân của chàng trong bộ đồng phục cảnh sát, đầy huy chương trên ngực thực oaivệ. Miệng Bình thực tươi, hai con mắt như chiếu ra luồng nhãn quang thực vừa ý với thân phận mình. Bà Hai lại thở dài. Trong khi nước mắt Tú Vân lại ứa ra. Tú Trinh nắm lấy tay em, nàng vòng một tay ôm lấy cô em đồng cảnh ngộ.
Tú Vân gục đầu vô vai chị. Từ nhỏ tới lớn, chỉ có hai chị em. Bất cứ có chuyện gì xẩy ra cho hai đứa, dù vui hay buồn đều có nhau. Hai chị em luôn luôn chia sẻ với nhau tất cả những gì mà mình có. Hôm nay, hơn bao giờ hết, Tú Vân tìm thấy ở chị nàng những an ủi lớn lao chưa từng có.
Nàng thì thào:
– Chị đem thằng Tùng qua đây ở với em nhé.
Tú Trinh gật đầu nhè nhẹ trên tóc em:
– Mẹ cũng vừa nói với chị như vậy. Để lát nữa mẹ về bảo con Tư bế thằng Tùng qua đây luôn. Làm sao chị để em sống một mình trong lúc này được.
Nghe hai chị em nói chuyện, ông Hai cũng nói:
– Ừ như vậy là hay nhất. Tao với mẹ mày ở bên đó quen rồi. Cho con Trinh đem con nó với con nhỏ ở sang đây trong lúc này là tốt nhất. Tao cũng đỡ lo cho chúng mày.
Bà Hai nhìn chồng có ý vừa lòng, nói thêm:
– Cậu Tấn đây cũng hứa lại chơi luôn, làm tôi cũng yên lòng. Trong lúc này có bóng dáng người đàn ông trong nhà thì hay quá.
Ông Hai nhìn Tấn nhưthầm cám ơn lòng tốt của chàng.
– Nếu thếcòn gì bằng nữa. Vụ mấy cuốn sách của cha cậu để tôi lo cho. Mai hay mốt gì cũng được. Lúc nào cậu sẵn sàng là tôi nói mấy đứa trong sòng bài theo cậu ngay.
Tấn mừng rỡ, lật đật nói:
– Dạ… dạ… cháu cám ơn bác.

VN88

Viết một bình luận