VN88 VN88

Sự dâng hiến tận tình thân xác cho ông thầy bùa ngải

Điều đau đớn nhất cho nàng là chàng mất đi, nàng cũng không dám công khai khóc lóc kêu gào nhưngười vợ chính thức của chàng. Nhưng.chưa chắc nỗi đau thương trong lòng Tú Vân đã kém bi thảm. Nàng đau đớn dựa vô vai mẹ khóc ấm ức. Khóc cho chàng, khóc cho cả số phận hẩm hưu của đời người con gái của mình.

Khi người ta đậy nắp mộ lại xong, mọi người từ từ ra về Chờ cho Liên lên xe rời khỏi nghĩa địa, Tú Vân mới chạy ào lại ôm nấm mộ khóc ngất ngư. Những tiếng tức tửu bật lên vang vọng, ba mẹ nàng cũng về rồi, chỉ còn lại bà chị goá chồng thân thiết với nàng nhất ở lại với Tú Vân.

Tội nghiệp Tú Trinh, nàng thông cảm với em hơn ai hết về tìnhtrạng cô đơn và tủi nhục này. Cách đây hơn hai năm, nàng cũng ở trong tình trạng y nhưTú Vân ngày hôm nay. Không hiểu sao số trời đầy đọạ, cả hai chị em đều làm bé người ta. Cả hai người chồng cùng chết sau hơn một năm chung sống lén lút. Chồng nàng thì không nói làm gì, vì ông ta quá già rồi, chết âu cũng là tới tuổi trời mà đi. Còn Bình đang trong thời trai tráng, tự nhiên lại đứng tim mà chết thì vô lý quá.
Nàng ngồi xuống bên cạnh em thì thào:
– Tú Vân ơi, trời sắp tối rồi đó. Về nhe em.
Tú Vân ngước mắt đỏ hoe nhìn chị.
– Chị ơi… em khổ quá. Cho em ở lại đây chút nữa với chàng đi.
Tú Trinh vuết nhe nhẹ lưng em.
– Ai cũng đau khổ cả, cảnh chị em mình giống nhau thôi. Em ơi, thời gian sẽ làm vơi nỗi buồn này mà.

Hai chị em tâm tình với nhau như cố trút ra tất cả sầu hận. Tú Vân ôm lấy chị, nàng kh6c tức tửi trên vai người thân duy nhất trong gia đình. Cả nhà chỉ có hai chị em sống với nhau từ nhỏ tới lớn. Nhà nàng nghèo lắm. Cũng vì vậy mà chị nàng phải làm bé người ta, sống cuộc đời lén lút như tư tình để nuôi sống gia đình. Hồi đó chồng Tú Trinh như lãnh chúa vùng này, chuyên nghề cờ bạc. Cha nàng lại làm công cho ông ta, cũng vì vậy mà Tú Trinh về ở với ông trong cái tình trạnh già nhân ngãi, non vợ chồng này. Tới khi chồng Tú Trinh chết đi, cha nàng lên thay địa vị của chồng Tú Trinh trong làng cờ bạc ở đây. Như số trời đã định, Bình xuất hiện và Tú Vân noi gương chị về ở với Bình như ngày nay.

Chỉ có điều Tú Vân khác chị là nàng yêu thương Bình thực sự. Cuộc gặp gỡ Bình là chính nàng tìm tới chứ không nhưcuộc hôn nhơn gượng ép của Tú Trinh. Lẽ dĩ nhiên bố nẹ nàng mừng vô hạn, khi thấy Tú Vân chịu làm bé Bình nhưthế. Chính cha mẹ nàng đã ngầm giúp đỡ Bình tiến tới và lùa con gái vô vòng tay Bình.

Nay Bình chết đột ngột như thế này không biết tình trạng làm ăn trong khu vực này sẽ ra sao. Trăm mối lo âu và sầu não chồng chất trên vai người con gái nhỏ nhắn, yếu đuối này. Tú Vân càng nghĩ, càng đau xót. Nàng chỉ còn biết khóc tức tửi, đầu óc rối mù. Bỗng có tiếng ai vang lên bên cạnh làm cả hai chị em cùng giật mình. Tú Vân vội vàng quẹt ngang nước mắt.
– Thưa chị, trời sắp tối rồi, nên về đi vì tới giờ người ta đóng cửa nghĩa địa.

Tú Trinh nhìn người thanh niên đang nói, đứng sát bên mình. Nàng nhận ra ngay anh ta là người đã giữ vợ Bình lại khi nàng liều mình nhẩy xuống huyệt. Tự nhiên nàng chới với vì như vậy người này đã nghe hết tâm sự của chị em nàng rồi. Chắc chắn anh ta phải là người nhà của vợ chồng Bình chứ không sai. Tú Vân cũng lúng túng không kém gì chị. Nàng không ngờ còn ngứời ở lại đây tới giơ này. Biết được ý nghĩ của cả hai người goá phụ trẻ này, Tấn dịu dàng nói:
– Tôi là bạn học của anh Bình từ nhỏ. Vừa rồi lúc ra về, anh tài xế của anh Bình có cho biết chị còn ở lại nên tôi mạo muội đứng chờ. Bây giờ thì’ muộn lắm rồi, chúng ta phải về đi thôi:
Tú Trinh thở phào nhẹ nhõm, nàng mau mắn nói:
– Dạ, dạ… xin cám ơn anh. Tụi em làm phiền anh quá rồi, còn chị nhà đâu.
Biết Tú Trinh hiểu lầm Nhung là vợ mình. Tấn nói:
– À à cô Nhung lúc nãy phải không. Tụi tôi chỉ là bạn bè với nhau thôi. Chưa đứa nào có gia đình cả, bạn học chung với anh Bình mà thôi. Cô ấy đưa chị Liên về rồi, nói tôi ở lại đưa hai chị về. Dù sao thì Tú Vân cũng là vợ anh Bình, với bạn bè thì dù là vợ lớn, vợ nhỏ cũng thế thôi. Tôi tiếc là không được biết chị Tú Vân sớm hơn…
Tự nhiên Tú Trinh có cảm tình với Tấn. Nàng nghĩ người thanh niên này không ngờ lại tốt với bạn bè như vậy.
Chàng ăn nói dịu dàng và dễ thương làm sao. Tú Trinh kéo em đứng dậy, nói:
– Tú Vân ơi, về đi em…
Tú Vân bịn rịn theo tay chị đứng dậy. Bỗng nàng lảo đảo muốn té. Tú Trinh ôm lấy em, nhưng lụp chụp làm nàng mất đà nên cả hai chị em muốn đổ xuống. Tấn đứng bên cạnh vội vàng đỡ cả hai người. Vô tình chàng ôm gọn Tú Trinh trong lòng, nàng cũng níu cứng lấy chàng. Tấn nghe được cả hơi thở hổn hển của người góa phụ trẻ. Chàng nói nho nhỏ:
– Hai chị có sao không, tôi đưa hai chị về nhé.
Tú Trinh cám ơn rối rít.
– Dạ… dạ… tụi em không sao. Chỉ sơ ý thôi.

Ba người thả bộ trên con đường nhỏ, dọc theo những hàng mộ lạnh lẽo. Trời đã xâm xẩm tối, tiếng côn trùng bắt đầu gọi nhau kêu réo rắt. Tấn vừa đi vừa để ý Tú Vân, chàng không ngờ Bình lại có một cô vợ bé nhỏ thếnày. Có lẽ nàng chỉ độ hai mươi tuổi là cùng. Trông nàng mũm mĩm nhưmột con búp bê. Ngay từ lúc anh chàng tài xếcho Tấn biết Tú Vân là vợ nhỏ Bình, chàng đã định ngay trong đầu phải làm quen cô bé này để hỏi thăm những gì Bình làm trong ngày khám xét nhà ông già giống y hệt cha chàng kia. Tấm ảnh thì Liên đã trao cho chàng rồi, nhưng nàng nói Bình đi công tác ngay, không biết gì thêm trong vụ này. Bây giờ Tấn mới biết, anh chàng trốn tới nhà vợ nhỏ hú hí. Nếu vậy thếnào không nhiều thì ít Tú Vân cũng nghe Bình kể chuyện vụ xét nhà. Bởi vậy Tấn đã cố tình nán lại để làm quen và dò hỏi những gì Bình đã nói với nàng trước khi chết.

VN88

Viết một bình luận