Nước mắt Bình từ từ ứa ra. Chàng muốn thết lên một lời nhận tội với người con gái nhỏ bé này mà miệng khộ lại đắng nghét. Nằm nhưthếcả giờ sau Bình mới nói được qua hơi thở:
– Nước… nước…
Tú Vân lật đật chạy đi pha cho chàng một ly nước chanh. Lấy muỗng đổ từtừvô miệng Blnh cho tới hết. Bình bất đầu thấy khoẻ khoắn hơn nhiều. Nhưng chàng vẫn còn thấy khát lại thì thào:
– Nước… lấy một ly nữa.
Tú Vân mừng rỡ thấy Bình có vẻ khá hơn nhiều rồi. Nàng có kinh nghiệm với những người say nlợu, sau khi tỉnh dậy chỉ cần uống thực nhiều nước là khoẻ ngay. Bây giờ Bình đã uống được nước và chàng đòi uống nữa, có nghĩa là chàng bắt đầu tỉnh hẳn lại rồi. Không biết chuyện gì đã xẩy ra cho chàng mà Bình cuồng trí như điên rồ.
Sau khi uống hết hai ly cối nước chanh, nằm một lúc, Bình ra dấu cho Tú Vân dìu chàng đi tiểu. Tới khi trở ra, chàng lại nằm vật xuống giường, mắt nhắm lại, choàng tay ôm lấy đầu Tú Vân thì thào:
– Cưng ơi… anh có lỗi với em quá.
Tú Vân hôn nhẹ lên môi Bình.
– Anh khoẻ chưa anh.
Đỡ nhiều rồi… nhưng còn mệt lắm.
– Vậy anh tlếp tục ngủ đi nhé.
Bình yếu ớt gật đầu, trong khi Tú Vân kéo nhẹ tay chàng ra và đắp mền cho Bình. Khi nhìn xuống, nàng đã thấy Bình đi vào giấc ngủ thực dễ dàng.
Chiều hôm ấy khi Bình thức dậy, Tú Vân đã nấu sán cho chàng một tô cháo gà. Bình ăn xong có vẻ khoẻ khoắn hơn trước nhiều. Chàng đã tự đi lại được mà không cần Tú Vân phải dìu như lúc mới thức dậy nữa. Chàng ngồi bật ra trên chiếc ghế nệm giữa nhà. Tú Vân ngồi sát bên cạnh thỏ thé:
– Bây giờ thì anh khoẻ hẳn rồi phải không? Anh làm em sợ hết hồn à.
Bình cố mỉm cười, chàng kéo đầu nàng ngả trên vai mình.
– Em có giận anh không?
Không có đâu.
– Anh có làm em đau đớn lắm không?
Chút síu thôi mà, có gì đâu.
Bình ghì chặt Tú Vân trong tay, chàng hôn mạnh trên má nàng.
– Em hiền quá đi thôi.
Bây giờ Tú Vân mới dám hỏi:
– Anh ơi, nhưng hôm ấy anh bị cái gì vậy?
Bình nhắm mắt lại, mệt mỏi, không trả lời câu hỏi của Tú Vân. Hình ảnh người vợ ngọại tình một cách bẩn thỉu lại hiện ra trước mắt. Một lúc sau, bỗng chàng để ý tới câu hỏi của Tú Vân vừa rồi. Đáng nhẽ nàng phải hỏi là “hôm qua” chứ sao lại là “hôm ấy”. Nhưthếkhông lý chàng nằm đây đã mấy hôm rồi hay sao. Bình dáo dác hỏi:
– Anh về đây bao lâu rồi?
Anh ngủ ly bì hai ngày, dậy uống nước rồi ngủ thêm một ngày nữa.
Bình hốt hoảng.
– Như vậy anh đã ở đây ba ngày ba đêm rồi hay sao?
Tú Vân nghĩ Bình đang lo về sự vắng mặt của mình trong sở, nàng mỉm cười nói:
-Anh đừng lo, lúc anh ngủ, chú tài xếcũng ở đây. Em đã nói với chú ấy vô sở xin phép cho anh nghỉ dưỡng bệnh rồi. Bao giờ anh khoẻ mới đi làm. Hình ảnh Liên nằm dưới xác chết của tên nhân tình trong bồn tắm trong khi giao hợp với nhau lại hiện lên trong đầu óc Bình thực rõ. Nhưvậy là đã ba hôm rồi, cộng thêm một hôm chàng ở đây trước nữa, tất cả là bốn ngày bốn đêm. Bình bỗng ngồi bật dậy, chàng hốt hoảng nói:
– Anh phải đi ngay.
Tú Vân ngơ ngác.
– Tối rồi, anh định đi đâu chứ?
Bình loạng choạng bước ra cửa.
– Chuyện cần lắm, anh đi một chút rồi lại về đây ngay. Xong chuyện này, anh sẽ về đây với em hàng đêm và không bao giờ xa em hay làm khổ em nữa đâu.
Hơn ai hết, Tú Vân biết tính Bình. Khi chàng đã nói gì là làm ngay và không ai có thể cản hay nói ra, nói vô được nữa. Nàng đưa Bình ra tận xe, lo lắng dặn:
– Anh lái xe cẩn thận nhe anh.
Bình cố mỉm cười, nhưng mặt chàng cũng thật khó coi. Không sao đâu em, chỉ có hai chai Whisky làm sao giết được anh.
Nói xong chàng sang số xe, nhận ga cho xe vọt lên lao trên con đường nhựa về đêm đã thưa người. Hình ảnh Liên lại hiện ra trong đầu óc Bình. Chàng nghiến răng giữ chặt tay lái, nhận ga cho xe chạy như bay về nhà. Cứ mỗi lần nghĩ tới Liên, Bình lại thấy hình ảnh nàng nàm ngửa, hai chân dạng ra, gác cao trên thành bồn tắm tênh hênh. Bên trên là thân thể trần truồng của thầng làm công bẩn thỉu.
Không biết tối nay gió lạnh hay chàng cảm thấy lạnh vì đuối sức sau mấy ngày ngất ngư. ánh đèn đường chỗ mờ chỗ tỏ, loáng thoáng trải dài dưới mắt Bình. Chàng đang lái xe về nhà, nhưng thực ra tới bây giờ Bình cũng không biết phái đối xử ra sao với người vợ phản bội này.
Với thằng khốn kiếp tình nhân của vợ chàng thì đã xong rồi Trời hại nó? còn vợ chàng thì sao đây. Làm sao ở với nhau được nữa. Bỗng Bình nẩy ra một ý nghĩ; khi về nhà, chàng sẽ lấy máy chụp hình, chụp quang cảnh trong phòng tắm. Cái cảnh Liên nằm ngửa, trần truồng, gác hai chân lên thành bồn tắm dưới một xác chết trần trụi đang làm tình, không phải là một bức hình để đời cho nàng hay sao.
Khi chàng ra toà ly dị, bức hình này chắc chắn là một bằng cớ mà Liên không còn nói năng gì được rồi. Hơn thế nữa, mai sau này, với bức hình “lịch sử” để đời này, con đàn bà đốn mạt ấy khó có thể ngóc đầu lên được với chàng.