Như một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời mẹ. Bình từ từ nhỏm dậy, vô phòng tắm lau mình, thay quần áo và đi làm. Chàng tới sở duyệt lại chồng hồ sơ đã để sán trên bàn mà hương vị trinh nguyên của người ớnh nhân trẻ còn phảng phất. Bình vừa đọc hồ sơ vừa ăn uống luôn tại bàn. Anh chàng hầu cận thân tín của chàng luôn luôn biết ý chủ. Mỗi lần Bình vô sở trễ, mặt mày bơ phờ là y biết ngay Bình cần những thứ gì khi làm việc.
Một ly rượu chát thật lớn, một miếng bí tết, một mẩu bánh mì nướng sẵn có trét bơ Pháp, một củ khoai tây luộc xay nhỏ và hai cái hột gà chiên ốp la. Đồ tráng miệng luôn luôn là mấy trái chuối ngự, thứtrái cây không thếnào thiếu được trong mùa này của Bình.
Bình ăn uống xong thì ly rượụ cũng vừa cạn. Chàng thấy chất men thấm vô mạch máu như một chất kích thích đầy sinh lực. Những hình ảnh tối qua và sáng nay còn lởn vởn trong đầu. Không hiểu sao, càng gần Tú Vân lâu, chàng càng say mê nàng hơn nữa. Có lẽ Bình không bao giờ chán được những vùng da thịt ngút ngàn ân ái đó chăng. Nó ngọt như những đọt măng non, thơm như mùi hương phấn của ngàn loài hoa dại. Phải chăng đó là mật ngọt tình yêu mà đấng thượng đế tạo lên từ người đàn bà làm phần thưởng cho đàn ông.
Bỗng nhiên chàng nhớ tới Liên, người vợ đã nhiều năm chăn gối. ở Liên, chàng thấy một sức sống cuồng nhiệt, nhưng không hiểu tại sao không làm chàng say mê như Tú Vân. Liên cũng chiều chuộng chàng, cũng ve vuốt, cũng đòi hỏi ái ân ngày đêm. Phải nói là chàng không đủ sức để cung phụng cho nàng mới phải.
Những vùng da thịt nung núc, vung tròn núi lửa. Hừng hực ái ân chưa bao giờ Bình có thể làm nàng bỏ cuộc chơi. Chàng đã phải mở một tiệm bán gạo cho nàng làm việc cho khuây khoả và quên đi những đòi hỏi của xác thịt để Bình được yên thân. Quả thực sau những ngày làm việc có tính cách lao động chân tay ấy, Liên đã ít lăn lộn hằng đêm và Bình cũng được ngủ thẳng giấc.
Mắt Bình bỗng giựt liên hồi. Không hiểu có chuyện gì xẩy ra mà từ hôm qua tới giờ chàng cứhồi hộp, phập phổng trong lòng. Bình nghĩ tới vụ xét nhà ông già mà Tấn nhờ, không lý nó là nguyên nhân cho sự lo sợ hồi hộp viễn vông này hay sao? Cũng có thể lắm. Tuy sau khi xét nhà không được kết quả gì, nhưng Bìnhđã đem về tấm hình của cha Tấn. Không hiểu tấm hình ấy có liên quan gì tới ông già cư ngụ bất hợp pháp trong căn nhà đó không? Có lẽ chỉ có Tấn mới có thể trả lời được câu hỏi này. Nhưng Bình tự nhủ, thế nào cũng trở lại đây một lần nữa và nhất định hỏi cho ra nhẽ ông già này là ai mà có tấn hình của cha Tấn như vậy.
Chưa hết giờ làm việc mà lòng Bình đã bồn chồn lo ra. Từ trước tới nay chưa bao giờ có tình trạng này xẩy ra trong đời chàng. Bình tuy hay tới sở trễ vì ái ân với Tú Vân, nhưng chàng luôn luôn là người rời sở sau cùng. Chỉ khi nào duyệt xét hết hồ sơ chàng mới chịu về nhà, chứ chưa bao giờ vì một lý do gì Bình để ứ đọng hồ sơ tới ngày hôm sau.
Hôm nay hồ sơ còn cả chồng, Bình đã đứng dậy. Chàng bấm chuông gọi anh hầu cận bảo tài xế đem xe đưa chàng về Một thoáng ngạc nhiên chạy qua khoé mắt, nhưng anh ta không nói năng gì, chạy đi gọi anh tài xế ngay, và chỉ vài chục phút sau Bình đã về tới nhà. Bình ngạc nhiên vì không hiểu tại sao giờ này mà nhà chàng đóng cửa im nghỉm. Bình bảo anh tài xế:
– Anh chờ tôi ở đây, có thể tôi sẽ còn cần xe chiều nay.
Người tài xế vâng dạ, tắt máy xe, lấy tờ báo ra đọctrong khi Bình lấy chìa khoá mở cửa vô nhà.
Căn nhà vắng hoe, im lìm. Những bao gạo chất dọc theo hai bên tườnglên tới trầnnhà, thu hẹp diện tích chiếc phòng rộng mênh mông. Bình bật đèn, ánh sáng tỏa ra soi sáng khắp căn phòng. Chàng nhìn thấy ngay chiếc hình ba Tấn để trên bàn thu tiền của vợ. Cặp mắt ông nhìn Bình trừng trừng. Miệng mím lại nửa như giận dữ, nửa như cười cợt. Bình phân vân không hiểu sao Tấn chưa tới đây lấy tấm hình này. Anh chàng có vé nóng nảy muốn biết kết quả việc xét nhà này ghê gớm cơ mà. Bỗng có tiếng gọi chàng từ phòng tắm.
– Anh Bình… anh Bình ơi cứu em.
Bình ngạc nhiên tới đờ đẫn. Tiếng của Liên kêu cứu. Một thoáng báo động rung lên trong đầu chàng. Bình rút nhanh cây súng đeo bên hông. Chàng nép sát lưng vào nhữngbao gạo chấtdọcbên tường. Từ từ tiến lại phía phòng tắm. Tiếng Liên càng kêu lớn hơn, phát ra thực rõ ràng trong phòng tắm. Kinh nghiệm mười mấy năm chỉ huy trong ngành tình báo. Bình mím chặt môi không lên tiếng, chàng cố di chuyển thực nhẹ nhàng không để gây ra một tiếng động nhỏ nào. Trống ngực Bình đập thình thịch, trải qua biết bao nhiêu nguy hiểm thập tử nhất sinh không làm chàng run sợ, không hiểu sao hôm nay chàng lại hồi hộp lạ kỳ.
Tiếng Liên càng lớn hơn, giọng nàng run rẩy và đứt đoạn. Như vậy chắc chắn vợ chàng đang gặp nguy hiểm trong căn phòng tắm này rồi. Không lý hung thủ vô nhà, khóa cửa lại với Liên ở trong đó hay sao. Nhưng tại sao y lại để nàng kêu cứu tựdo nhưvậy. Một cái bẫy chăng. Bình định lui ra gọi anh tài xếvô trợ lực. Bỗng Liên gọi nhưgào lên.
– Anh Bình ơi… có phải anh Bình đó không. Vô đây kéo cái thây ma này ra cho em đi, nếu không em chết mất. Bình không còn suy nghĩ gì hơn thiệt nữa, chàng nhẩy
tới đạp tung cửa phòng tắm. Hai tay ghìm cây súng chĩa vô trong sẵn sàng nhả đạn.
Khung cảnh trong phòng tắm làm chàng ngẩn ngơ, không tin được mắt mình. Miệng Bình há hốc, chân tay chàng bắt đầu run lẩy bẩy. Chàng đứng chết một chỗ như cây tượng đá. Liên cũng trợn mắt nhìn chàng trừng trừng. Miệng nàng mím chặt, không nói được tiếng nào. Lúc nãy nàng còn kêu réo, bây giờ lại lặng thinh. Không gian chĩu nặng. Thời gian nhưđứng lại. Hai người nghe được cả tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ Bình đeo trên tay.