VN88 VN88

Sự dâng hiến tận tình thân xác cho ông thầy bùa ngải

Tú thì đã chết trên thân thể nàng như thế này rồi, chìa khoá của anh ta chắc chắn còn trong túi quần ném trên sàn nhà kia. Còn nàng thì nằm đây, trong quan tài bằng cái bồn tắm mà nắp quan tài kể như đã đóng lại, lại chính là cái thây ma của Tú. Bây giờ chỉ còn lại một người có chìa khoá có thể vô nhà được là Bình. Chồng nàng, anh ấy đã đi công tác ở Biên Hoà cũng phải một hai ngày nữa mới về.

Nhưng khi Bình về nhà, chàng nhìn thấy cảnh vợ mình trần truồng nằm dưới thân thể tồng ngồng của một thằng công nhân như thế này chàng sẽ nghĩ sao đây. Chàng có thể giết nàng không. Dù là Bình rất nuông chiều nàng từ ngày lấy nhau tới giờ, nhưng trong tình cảnh bắt gặp người vợ son trẻ của mình ngoại tình trong tình cảnh trớ trêu như thế này, chắc chắn chàng sẽ phải nổi điên lên mà giết nàng mất thôi.

Nhưng bây giờ phải làm sao. Bình là người duy nhất có chìa khoá vô nhà. Chàng cũng là người duy nhất có thể cứu nàng thoát khỏi cảnh ma quái này. Nếu Bình không giết nàng, thì sau đó dù chàng có ly dị, đuổi nàng ra khỏi nhà cũng không sao. Sống với nhau mà đã xẩy ra tình trạng như thếnàỳ thì còn mặtmũi nào nhìn thấy nhau hàng ngày nữa. Thà xa nhau còn hơn.

Nhưng bao giờ Bình mới về, nếu chàng đi luôn nămbẩy hôm liệu nàng có đủ sức sống trong hoàn cảnh này hay không? Cái thây ma sẽ rữa nát trên thân thể nàng rồi nàng mới thoát được, hay là nàng sẽ chết đói trước khi thoát ra khỏi đây Liên cảm thấy mình đã kiệt quệ lắm rồi. Làm sao có thề sống cho tới khi xác chết m”a nát ra mà ngồi dậy được chứ. Chẳng cần phải chết đói, mà cứ tưởng tượng tối này mà Bình chưa về. Nàng vẫn phải nằm dưới cái xác chết này không hiểu Liên có thể sống được qua đêm nay hay không?

Những hình ảnh ma quái đêm qua đã làm nàng xỉu đi. Còn hôm nay cái gì sẽ xẩy ra đây? Trong phòng hình như vẫn có gió lạnh. Thân thể trần truồng của Tú vẫn dập dình trên thân thề nàng. Mỗi lần Liên cựa mình là mỗi lần cái khối thịt còn mắc trong người nàng nhúc nhích như lúc Tú còn sống. Hồi đó nàng mong cho nó đừng bao giờ xìu đi, cứ cứng ngắc như thế này và nằm trong mình nàng hàng giờ cũng được. Bây giờ sự mong ước ấy đã thành, trong hoàn cảnh sống chết này làm nàng điêu đứng.

Thân thể Liên rời rã, hình nhưbây giờ chỉ còn lại khối óc làm việc. Tất cả những bắp thịt nàng qua một đêm trầm mình trong nước, dưới xác chết của Tú đã làm tất cả hoàn toàn tê cóng và bất động. Nàng không còn một mảy may hy vọng nào dùng sức mình mà tựngồi’dậy được nữa. Chắc chắn phải nhờ tới bàn tay của một người nào đó kéo nàng ngồi dậy, dù cho không có cái xác của Tú trên thân thể nàng.

Niềm hy vọng duy nhất để sống sót là Bình phải trở về càng sớm càng hay. Liên không thể tưởng tượng được, chỉ qua một đêm mà con người nàng ra tới nông nỗi này. Hàng ngày dù nàng có yếu đuối, nhưng đâu có tới nỗi tệ như thế này được. Cái chết đã chập chờn trước mắt. Bây giờ Bình ở đâu nước mắt nàng trào ra chua xót …

*
* *

Bình lau nước mắt cho người yêu. Người tình nhỏ bé gốc Hoa kiều ủy mị và kiêu sa làm sao. Nàng đã vâng lời những người thân sống chung với chàng, chấp nhận mọi thiệt thòi Dâng hiến cả đời con gái cho chàng dù biết rằng chàng đã có vợ và tưổi đời chàng gần gấp đôi nàng.

Nhưng bù lại, Bình đã thực sự thương yêu nàng hơn cả bà vợ lớn chính thức có hôn thú ở Đa Kao ngàn lần. Chàng thường hay nói dối vợ đi công tác để về với nàng hàng đêm. Đó là chưa kể tới những ngày nghỉ hoặc những lúc rảnh rỗi chàng đều chạy về nhà hú hí vớinàng. Tú Vân chẳng những không còn mặc cảm bị ép duyên mà thực sự nàng đã yêu thương người chồng đầy quyền uy này như một vậtbáu trời ban cho nàng.

Từ ngày lấy chồng, chẳng nhữngcuộc sống của cá nhân nàng đổi mới, mà tất cả họ hàng bà con và nhất là nơi làm ăn của gia đình và giòng họ nàng đã lấn lướt tất cả các phe nhóm trong vùng. Tú Vân được mọi người thân coi như một chiếc bùa hộ mệnh cho cả giòng họ. Quả thực nhưvậy, nếu không có bàn tay xếp đặt và bảo trợ của Bình thì dù có mọc ba đầu sáu tay cũng không ai có thể nào sống bằng nghề cờ bạc một cách công khai như giòng họ và gia đình nàng hiện nay ở vùng này.

Sáng nay Bình lật đật muốn về sớm một cách vô cớ đã làm Tú Vân sa nước mắt và chàng đã phải chịu thua, ở lại dỗ dành nàng. Bình vừa lau nước mắt cho người yêu, vừa hôn nhẹ lên làn da mũm mĩm của nàng.
– Nín đi cưng, anh đã nói không về sớm nữa mà.
Tú Vân phụng phịu.
– Nhưng tự nhiên tại sao hôm nay anh lại muốn về sớm chứ. Bộ anh chán em rồi chứ gì.
Bình cười dả lả, tát nhè nhẹ vô má người yêu.
– Em chỉ nghĩ tầm bậy thôi. Làm sao anh có thể hết thương em được cơ chứ. .
Thế tại sao tự nhiên anh đòi về sớm?
Anh cũng không biết, không hiểu tại sao tự nhiên sáng nay thấy nóng ruột, bồnchồn trongngười nên anh định ghé qua nhà một chút trước khi đi làm.
Tú Vân lại phụng phịu.
– Anh nhớ chị Liên chứ gì:
Bình lại cười hì hì.

VN88

Viết một bình luận