VN88 VN88

Sốc với bố chồng làm con dâu có thai

 

Soc voi bo chong lam con dau co thai

 

Cuộc sống mỗi ngày trôi qua thật êm đềm, yên ả. Tôi cố gắng chu toàn mọi việc gia đình để được bố mẹ chồng yêu mến. Tôi vốn thiếu thốn tình cảm của bố mẹ từ nhỏ nên đối với tôi, tôi coi bố mẹ chồng cũng như người sinh ra mình vậy. Dần dần, bố mẹ chồng tôi cũng yêu thương tôi hơn trước nhiều.
Tôi thầm cảm ơn ông trời đã trả công cho tôi, ban cho tôi một cuộc sống hạnh phúc. Thế nhưng, một tai hoạ kinh hoàng đã ập xuống gia đình chúng tôi, chồng tôi qua đời trong một tai nạn khi anh đang làm việc tại công trường xây dựng. Vì anh là kỹ sư xây dựng nên việc ở công trường không thể nào tránh khỏi. Chồng tôi ra đi mãi mãi để lại nỗi đau đớn tột cùng cho bố mẹ tôi, ông bà đã mất đi đứa con duy nhất của mình. Còn tôi cũng mãi mãi mất anh, mất đi người chồng mà tôi đã hết mực yêu thương, mất đi cuộc sống hạnh phúc của vợ chồng khi chúng tôi còn chưa kịp tận hưởng.
Bất hạnh cho tôi khi anh ra đi mà chưa kịp để lại cho tôi một đứa con để tôi bớt cô đơn khi không còn có anh bên cuộc đời tôi.
Tôi đã hoàn toàn suy sụp tinh thần sau sự ra đi của anh. Tôi đau đớn tự hỏi tại sao những người tôi yêu thương, những người quan trọng của cuộc đời tôi lại từ bỏ tôi mà ra đi mãi mãi.
Phải mất gần một năm sau trấn thương tinh thần quá lớn ấy tôi mới gượng dậy để sống tiếp cuộc sống bình thường như nhiều người phụ nữ mất chồng khác. Chưa bao giờ tôi có ý định sẽ đi bước nữa. Hình bóng người chồng bất hạnh lúc nào cũng ở trong tâm trí tôi. Dù anh không còn nhưng tôi cảm giác anh luôn ở cạnh tôi, động viên tôi, vực tôi dậy để sống tiếp.
Đặc biệt, bố mẹ chồng tôi lại càng yêu thương tôi hơn trước. Mẹ chồng là người đã động viên tôi rất nhiều. Bà là phụ nữ nên có lẽ vì vậy mà tôi tìm được ở bà sự đồng cảm, sẻ chia. Bố chồng tôi cũng thường xuyên tâm sự, hỏi han, động viên tôi khi cuộc sống không còn chồng chia ngọt sẻ bùi.
Nhưng quả thực là cuộc sống chăn đơn gối chiếc đối với tôi chẳng dễ dàng chút nào. Ban ngày đi làm, có thể công việc và những mối quan hệ xã hội đã khoả lấp phần nào nỗi nhớ chồng trong tôi. Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, nỗi nhớ anh lại dày vò tôi. Chưa một đêm nào tôi được ngon giấc. Nhắm mắt vào chỉ mong sao trời nhanh sáng để hình bóng anh bớt ám ảnh tôi. Tôi cũng là một người phụ nữ, tôi cũng cần có một gia đình, một người chồng, cũng mong ước được làm mẹ, được làm vợ như bao người phụ nữ khác. Ông trời đã lấy đi của tôi người chồng, tước đi quyền làm vợ. Ông Trời cũng chẳng cho tôi cái quyền được làm mẹ.
Nhưng đến khi tôi được làm mẹ thì đối với tôi, đó là một tội lỗi không bao giờ có thể tha thứ. Cha của con tôi lại chính là bố chồng tôi. Tôi biết không thể làm điều ấy với ông nhưng cứ như có một ma lực nào đó khiến đôi tay tôi không thể đẩy ông ra. Hơi thở của một người đàn ông, đôi bàn tay ấm áp, bờ vai, bờ môi người đàn ông đã thiếu vắng bao nhiêu năm trong cuộc đời tôi. Và cũng đã bao nhiêu năm tôi mới lại được hưởng niềm hạnh phúc của một người đàn bà. Ông đến với tôi trong men say và để lại cho tôi một đứa con.
Tôi sẽ phải đối diện, sẽ phải nói gì với mẹ chồng tôi? Có thể là thực tế có như thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn chấp nhận. Nhưng bản án lương tâm sẽ phán xét, sẽ dày vò tôi. Tôi đã phản bội chồng, đã phạm cái tội không thể dung thứ.
Mỗi ngày, cái mầm non trong bụng tôi lại lớn dần lên.

(Tin sock hay nhất tại Phimsex.info)

VN88

Viết một bình luận