Nhưng điều tôi chưa nghĩ đến lại xảy ra, họ quyết định bỏ đi đứa bé, họ có bao giờ nghĩ rằng lỡ sau này em không thể sinh con không, lỡ sau này có ai yêu em và nếu biết gì đó, có bỏ qua quá khứ cho em không? Có thể lắm chứ, sao họ không nghĩ tới những điều đó mà chỉ vì sĩ diện, sợ lo lắng hàng xóm hay ai dị nghị, tôi đàng hoàng đến xin cưới rồi, đã làm giảm đi sự lo lắng cho em rồi, nhưng chỉ vô nghĩa thôi sao?
Tôi thật sự sốc và không biết phải làm sao nữa. Giờ đây tôi chỉ mong được gặp em, được ôm em vào lòng và chỉ muốn được yêu em nhiều hơn nữa. Nhưng liệu có còn cơ hội nào nữa không?
Tôi không biết làm sao, bố mẹ gọi tôi về nhà và nói chuyện. Rồi tôi và mẹ tôi đã cầu vong linh đứa bé và đưa lên chùa để thắp hương cho con. Trước khi về thì có một ông chú trên Hà Nội gọi gặp tôi. Tôi cũng đàng hoàng gặp và kể về tất cả, về tình yêu của tôi và em để chú ấy hiểu. Chú bảo sẽ tác động gia đình em, để tôi và em tự do yêu nhau.