Tối đến, tôi gọi thêm thằng bạn đi cùng, bởi vì bố mẹ tôi sợ trường hợp xấu nữa sẽ xảy ra. Sang đến nơi, tôi nghĩ bố em là người lịch sự và đủ bản lĩnh để giữ bình tĩnh suy xét mọi việc, vì ít ra bố em cũng là chủ 1 doanh nghiệp nhỏ, va chạm nhiều rồi. Nhưng tôi cũng không ngờ. Tôi gọi cửa. Trên tay bố em là hoa quả và chiếc dao cầm tay.
Tôi vừa xin bảo cho cháu xin gặp một lát thì bố em đã cầm dao tát vào má tôi và chửi. Tôi bảo vì cháu lo lắng sốt ruột, nhưng bố em chửi và đã xông phi vào ngực tôi, rồi lao vào đánh tôi. Tôi thật sự sốc và thất vọng. Tôi không nghĩ đến trường hợp này, tôi chỉ nghĩ rằng bố em tức giận và chửi rồi đuổi tôi về thôi. Tôi không ngờ lại bị như thế.
Mẹ em và chị gái em đứng bên chửi tôi. Khi bố em không đánh tôi nữa thì chị gái em nhìn vào mặt tôi và chửi: “Mày là chó hay là người, mày có biết nhục không?”. Tôi thật sự không hiểu, tôi biết tôi sai, nhưng tôi biết rằng tôi phải chịu trách nhiệm. Tôi và gia đình đã đàng hoàng sang gặp bố mẹ em, vì tôi yêu em và đứa con của tôi. Nếu tôi không ra gì, tôi đã không bao giờ sang gặp bố mẹ em và để em phải gánh nỗi đau một mình.