Cuộc sống ngày 1 khó khăn, biết bao gia đình đổ vỡ vì cơm áo gạo tiền, tôi sợ cưới nhau rồi tình yêu đẹp của chúng tôi sẽ bị tan biến vì những chật vật, gánh nặng áo cơm...
Tâm sự: Sợ cưới vì cơm áo gạo tiền
Thân gửi bạn đọc! Tôi năm nay 25 tuổi sống tại Cần Thơ, tôi tốt nghiệp cử nhân kế toán và đã đi làm được hơn 2 năm. Tôi quen anh từ khi còn là sinh viên năm 2, đó cũng là tình đầu của tôi và anh, anh học trước tôi 2 khóa. Dưới sự đánh giá của bạn bè và những người xung quanh thì anh là 1 người hiền lành, chịu khó, khá thông minh và chung thủy. Tôi cũng nhận thấy điều đó nơi anh sau hơn 4 năm quen biết và yêu anh. Có lẽ chính vì bản chất con người anh đã chinh phục được tình cảm của tôi theo thời gian, vì ngoại hình anh rất bình thường không có gì nổi bật lắm. Ngày tôi giới thiệu anh với bạn bè, ai cũng ngỡ ngàng vì tôi vốn là 1 cô gái khá ưa nhìn và tính tình không tệ lắm. Hơn 4 năm yêu nhau, tôi chưa 1 lần hối hận về sự lựa chọn của mình, anh rất tốt với tôi, ra trường trước tôi 2 năm, anh đi làm và vẫn không hề thay đổi tình cảm với tôi, ngược lại còn quan tâm tôi hơn trước. Ngày đó tôi suy nghĩ rất đơn giản, chỉ yêu và không suy nghĩ nhiều, tôi biết quê anh ở Đầm Dơi – Cà Mau, nhà anh ở xã, đường đi rất khó khăn, gia đình anh làm nông, anh có 1 chị gái đã lập gia đình và 2 em gái còn đang đi học. Tôi thấy những điều đó không là gì cả, điều quan trọng nhất là anh yêu tôi thật lòng là đủ. Thời gian trôi qua, tôi ra trường và tôi khá may mắn khi thi tuyển vào 1 công ty XNK lương thực cách nhà tôi không xa lắm. Lúc mới ra trường tôi cũng có ý muốn làm việc tại Bạc Liêu, nơi anh đang công tác, nhưng gia đình tôi kiên quyết không đồng ý cho tôi đi làm xa. Thế nên hàng tháng đều đặn anh vẫn chạy xe lên thăm tôi, tình cảm của chúng tôi cho đến thời điểm này vẫn rất thắm thiết, không hề có sự rạn nứt nào. Tôi cũng đưa anh về ra mắt gia đình tôi, cha mẹ và các chị tôi cũng rất quý mến anh, nhưng nghe đến quê nhà và gia cảnh của anh, cha mẹ tôi không mấy hài lòng. Không phải vì gia đình anh không giàu có mà vì nhà anh quá xa, đường đi lại khó khăn, anh lại là con trai duy nhất trong gia đình, sau anh lại còn 2 cô em gái đang tuổi ăn học, gánh nặng gia đình anh không phải ít. Cha mẹ tôi có ý ngăn cản nhưng không kiên quyết lắm, cha tôi cũng tỏ rõ quan điểm rằng nếu lấy thì sẽ gả để sau này tôi không oán hận hay trách móc gì. Vì gia đình tôi cũng chỉ đủ ăn đủ mặc, không dư giả nên nếu lấy chồng thì sướng khổ tự lo chứ cha mẹ cũng không hỗ trợ gì thêm được. Tôi cũng có tâm sự với anh về vấn đề này, anh an ủi tôi và hứa sẽ cố gắng làm việc, mua được căn nhà ở Bạc Liêu, xin cho tôi về đó làm việc rồi sẽ tính tới đám cưới, như vậy thì tôi sẽ không phải làm dâu và sống tại TP Bạc Liêu cũng khá ổn, có lẽ cha mẹ tôi sẽ yên tâm hơn. Nghe anh nói vậy tôi mừng lắm, coi như là đã không còn trở ngại gì trong tình yêu của tôi, tôi cũng đi làm và để giành tiền, khi cần sẽ góp chung với anh để xây dựng tương lai sau này.