Sáng hôm sau, Trúc nằm lì trên phòng, không dám xuống dưới. Vì nàng không biết phải đối diện với chú Thuận thế nào. Trúc trằn trọc cả đêm, mãi đến gần sáng Trúc mới ngủ được, nhưng hình ảnh của chú Thuận tồng ngồng đứng ngay trước mặt, chú đưa tay về hướng nàng thật chậm như muốn chạm vào người nàng, nhưng mãi không tới.
– Dậy chưa con? Mình phải đi đến địa điểm thi xem trước đấy!
Bất chợt giọng cha Trúc vang lên ngoài cửa.
– Dạ, con xuống liền ba ạ! – Trúc bừng tỉnh trả lời.
Trúc bước xuống lầu, trước ánh mắt thẫn thờ của Bắc và ngạc nhiên của cha nàng. Trúc hôm nay dường như khác với thường ngày, ánh mắt sáng ngây thơ thay thế bằng đôi mắt long lanh mơ mộng. Nàng mặc một chiếc váy ngắn ngang đùi, phô diễn một cặp đùi miên man, thon gọn. Hai má Trúc hơi ửng đỏ, mắt nhìn quanh phòng khách như tìm kiếm ai đó…
– Ăn sáng đi. Rồi cha con mình đi! – ông Sơn đang ngồi ăn trên bàn, đưa tay vẫy vẫy con.
– Dạ.
Trúc bước đến bàn, kéo ghế ngồi xuống. Nàng lườm Bắc một cái, để anh ta cất cái vẻ há hốc nhìn đăm đăm của mình đi. Bắc bừng tỉnh, gãi gãi đầu, hai má đỏ lên, anh tự hỏi sao hôm nay Trúc lại bạo dạng thế nhỉ, áp đảo cả mình.
Trên bàn sơ sài hai món ăn theo phong cách những người đàn ông độc thân: mì gói và bánh mì trứng ốp la. Trúc không biết rằng bữa ăn sáng này đã là một ngoại lệ hầu như chưa bao giờ xảy ra. Thường hai cha con chú Thuận chỉ bạ đâu ăn nấy, thậm chí trong bếp đã hết dầu ăn từ lâu, mãi cho đến sáng nay mới lục tục đi mua.
– Chú.. Chú Thuận đâu cha? – Trúc ấp úng.
– Chú Thuận đi làm từ sớm rồi con!
Ông Sơn đặt tách cafe xuống, rít hơi thuốc dài, khoan khoái tựa lưng vào ghế, rồi mới trả lời Trúc.
– Địa điểm thi của Trúc ở đâu vậy Bác? – Bắc quay sang ông Sơn hỏi.
– Ah.. Đường gì.. Hoàng Minh Giám.. Gò vấp, trường Hồ Văn Huê. – ông Sơn rút tờ giấy ghi địa chỉ được gấp lại kỹ càng, trong túi áo mình ra, đọc lên.
– Gần trường cháu. Cháu rành đường lắm. Hay là.. Hay để cháu đưa Trúc đi cho. – Bắc đề nghị, ánh mắt chờ mong nhìn ông Sơn.
– Ấy không được. Để chú đưa nó đi. Cháu lo đi học đi. Nghe ba cháu nói 9h00 cháu có lớp ah? – ông Sơn nói.
– Vả lại, chú phải đi để biết đường trước! Sáng sớm mai còn đưa em nó đi thi chứ! – ông Sơn nói tiếp.
– Ah.. Không sao. Sáng mai cháu cũng được nghỉ. Cháu đưa Trúc đi thi sáng mai cũng được mà. – Bắc ráng vớt vát cơ hội cuối.
– Không cần đâu cháu. Chú cảm ơn cháu muốn giúp nhưng đây là nhiệm vụ cao cả vợ giao. Chú không dám chểnh mảng đâu.
Bắc nhăn nhó nhìn sang Trúc. Nàng thè chiếc lưỡi nhỏ xinh của mình ra, như trêu tức anh.
__________________________
Hai mươi phút sau, Bắc mặt mày hớn hở chở Trúc sau lưng chạy xe ra đường lớn.
Không ai đoán trước được, khi ông Sơn nhìn thấy chiếc xe @ của chú Thuận để lại nhà cho ông dùng, ông cứ lóng ngóng đến đỏ bừng cả mặt. Xe gì mà cao thấy sợ, lại không có thắng chân, bóp hai thắng tay y như chạy xe đạp. Bắc thuận gío đẩy thuyền, nói thêm vào, nào là xe này rất mạnh rất khó điều khiển, đường phố Sài Gòn lại đông đúc…
Thế là sau năm phút đắn đo. Ông Sơn đồng ý cho Bắc chở Trúc đi.
Trúc nóng bừng cả mặt, xưa nay ngoài cha mình, chưa có người đàn ông nào chở nàng bằng xe máy.
Chuẩn bị leo lên sau xe của Bắc, nàng mới thấy hối hận về việc chọn chiếc váy ngắn này để mặc. Yên chiếc xe quá cao, chỉ nghĩ đến việc ngồi một bên chênh vênh trên đó, Trúc đã thấy ớn lạnh. Nàng quyết định ngồi hai bên. Một tay túm gấu váy, Trúc phải dạng chân thật cao mới leo lên được yên xe.
– Quay lên ngay. Anh nhìn gì chứ? – Trúc mặt đỏ bừng lên phát hiện Bắc đang muốn quay lại nhìn.
Chiếc váy nàng bị kéo tuột lên thật cao, khoe gần hết cặp đùi thon dài trắng tinh. Trúc phải cố tình ngồi sát sau lưng Bắc để che đi khoảng trống giữa hai chân mình.
– Trúc này… Em đăng ký nguyện vọng vào trường nào thế?
– Dạ, Đại học Mở.
– Ừ, Cũng được. Vậy còn nguyện vọng hai? – Bắc hỏi tiếp.
– Dạ,.. Văn hóa Nghệ thuật. – Trúc lí nhí.
– Wah… Muốn làm diễn viên ah? – Bắc hỏi như reo lên.
– Ah.. Không có. Không phải mà.. Anh lo lái xe đi, té bây giờ. – Trúc đỏ bừng hai má.
Đột nhiên, Bắc tấp xe vào lề đường, dừng lại trước xe thuốc lá, kế bên dãy bàn cafe. Mấy gã đàn ông rỗi hơi đang bàn tán chuyện thế sự chợt im bặt, ánh mắt đổ dồn lên cặp đùi trắng ngoài chiếc váy kéo cao của Trúc. Trúc cảm thấy khó chịu với những ánh mắt nhìn mình hau háu đó, tay nàng khẽ kéo mép váy thấp xuống.
– Cho một gói Con mèo. – Bắc nói với bà bán thuốc.
Bắc toan đứng thẳng lên để rút cái bóp ở túi quần sau. Trúc hoảng hốt, nắm lấy dây nịt Bắc ghịt lại.