VN88 VN88

Rúc đầu vào háng chú mải miết liếm hột le thật sung sướng

Đến sau ngày 30/4/75, nàng trở về nhà tìm lại gia đình thì hỡi ôi không còn ai ở đó, mọi người đã chạy ra nước ngoài không kịp một lời báo tin cho nàng. Căn nhà giờ đây cửa đã khóa kín, ngay cả những cánh cửa sổ cũng đóng im ỉm như những ngả đường đời đang khép chặt trước mắt nàng.

Nàng buồn bã bồng con ngồi bên hiên căn nhà dấu yêu của mình mà nước mắt cứ trào ra không dứt. Nàng thầm trách cha mẹ tại sao lại nỡ dứt tình với nàng như thế, rồi nàng lại trách ông Trời sao lại đẩy đưa nàng đến cảnh khốn cùng này. Nàng đâu có tội tình gì, hay là kiếp trước nàng đã mắc tội nên mới bị đày ra nông nỗi này? Rồi đây nàng sẽ sống ra sao, cuộc đời nàng thì chịu khổ đã đành nhưng con nàng nó ngây thơ trong trắng chẳng lẽ lại phải chịu khổ với nàng?…

Một cánh tay vỗ nhẹ vai nàng, giật mình ngẩng lên nàng nhận đó là chú Thái, một người họ hàng xa của nàng, trước đây vẫn thường tới nhà nàng sửa ống nước cho cha nàng. Nàng mừng rỡ chùi nước mắt đứng lên hỏi chú Thái:
– Chú có biết gia đình con bây giờ ở đâu không chú?
– Chú không biết rõ lắm nhưng vào nhà rồi hãy nói chuyện.

Nói đoạn chú lấy chìa khóa ra mở cửa nhà nàng làm nàng vô cùng ngạc nhiên. Như đọc được suy nghĩ của nàng, chú vừa đi vừa nói:
– Cháu ngạc nhiên lắm phải không? Chuyện dài lắm, vào nhà nghỉ ngơi rồi chú sẽ kể sau.

Trong nhà chẳng còn đồ đạc gì quý giá, chỉ còn vài ba bộ bàn ghế cũ mèm phủ đầy bụi. Nàng trải chiếc khăn lông cũ lên chiếc giường gỗ trong góc phòng rồi đặt đứa con gái đang ngủ gà ngủ gật lên. Chờ một chút cho nó ngủ yên rồi vội vàng ra phòng ngoài hỏi thăm chú về chuyện gia đình mình. Chú Thái bắt đầu kể:
– Vào cái ngày ly loạn đó, gia đình cháu cũng như nhiều người khác rất hoang mang, họ đổ xô nhau chạy trốn ra nước ngoài bằng mọi cách. Cha mẹ cháu vì quá vội vã nên không kịp báo tin cho cháu, họ đã bán lại căn nhà này cho chú kíp là để chú có cơ hội giúp đỡ cho cháu sau này. Cho tới lúc này chú vẫn chưa có tin tức gì từ gia đình cháu cả.

Tuyết Lan khóc òa lên vì thấy cô đơn. Chú Thái ôm Tuyết Lan vào lòng an ủi:
– Thôi đừng khóc nữa cháu, còn có chú đây mà. Bây giờ chú cũng chưa dùng gì căn nhà này, tạm thời chú cho cháu ở, sau này cháu có khả năng thì từ từ tìm chỗ ở khác cũng được. Có chú đây thì cháu không phải lo lắng gì cả.

Thấy chú Thái nói có vẻ chân thật, nàng cũng thấy yên tâm phần nào. Thực ra thì nàng cũng chẳng còn cách nào khác hơn là nhờ vả vào sự giúp đỡ của người chú họ xa này.

Từ hôm đó trở đi, nàng và con gái ở lại trong căn nhà từng là của mình. Hàng ngày chú Thái ghé thăm và lâu lâu lại giúp nàng ít gạo, ít rau… có khi lại ít tiền khiến nàng cảm kích vô cùng. Nàng nghĩ mãi cũng thể nào biết lấy gì để đáp đền công ơn của chú.

Ban ngày nàng phải đi bán xôi để kiếm sống. Bây giờ không còn thấy đâu nét tiểu thư đài các nơi nàng nữa, mà thay vào đó là hình dáng người con gái tảo tần mặc dù thời gian đầu đối với nàng là vô cùng khó khăn. Nhưng vẫn còn đó nhan sắc ngày nào tuy không còn nét ngây thơ ngày xưa nữa. Nhiều chàng trai ghé mua xôi của nàng chỉ để được tán tỉnh cô bán xôi xinh đẹp.

Thời gian cũng thấm thoát qua đi làm nàng cũng vơi đi nỗi cô đơn trong sự chăm sóc yêu thương tận tình của chú Thái, người mà nàng vô cùng biết ơn và ngưỡng mộ. Chú thái tuy đã có vợ đã lâu nhưng nàng chưa bao giờ được thấy vợ hoặc con chú vì họ ở tận dưới quê, nàng nghe chú nói vậy. Chú ở một căn nhà nhỏ ở quận Bình Thạnh nhưng không bao giờ chú cho nàng biết địa chỉ. Nàng cũng không dám hỏi nhiều vì sợ chú buồn lòng.

Tối nay chú ghé thăm nàng, lại còn mang tặng nàng một bó hoa nói là đi ngang chợ Bà Chiểu thấy có người bán hoa đẹp quá nên mua tặng Tuyết Lan. Nàng rất xúc động và thấy thật hạnh phúc khi có chú bên cạnh. Hai người nói chuyện thật nhiều về cuộc đời, về nhiều thứ và nói chuyện đến thật khuya. Chú định cáo từ ra về thì trời bỗng mưa thật to nên nàng ngỏ lời mời chú nán lại cho bớt mưa nhưng thực tình cả hai cũng biết mưa này sẽ rất lâu. Họ lại tiếp tục nói chuyện. Bỗng dưng điện bị cúp tối thui, nàng phải thắp đèn dầu để tiếp tục tiếp chuyện chú vì có bao giờ được chú ghé thăm trễ như vậy đâu nhưng hôm nay nàng cảm thấy rất vui nên không màng đến chuyện phải dậy sớm vào sáng mai để nấu xôi đi bán.

VN88

Viết một bình luận