Khoản nấu ăn của cô ấy cũng khiến tôi nhiều phen kinh hãi. Cô ấy rửa cá, thịt xong chẳng bao giờ có thói quen rửa xà phòng trước khi cầm thứ gì đó ăn hoặc đút cho con ăn. Bởi thế mà thằng út 3 tuổi suốt ngày phải uống men tiêu hóa vì đau bụng đi ngoài. Cứ sờ vào cá, thịt xong là cô ấy lại tiện tay chùi luôn vào quần áo đang mặc rồi cầm hoa quả cho thằng nhỏ ăn. Tôi góp ý thì cô ấy lại gân cổ lên cãi: “Anh rách việc vừa thôi, ngày xưa ông bà mình có dùng đến xà phòng diệt khuẩn bao giờ đâu mà vẫn sống thọ, sống tốt đấy thôi”. Đến cái việc vệ sinh cơ thể, hay sau khi đi vệ sinh cô ấy cũng bỏ luôn “thủ tục” rửa tay vì theo cô ấy thì “chẳng cần thiết, ở bẩn sống lâu”.
Hãi hùng nhất là nhìn những bộ quần áo nhầu nhĩ của vợ. Tôi bảo cô ấy “đầu tư” vài bộ cho tử tế thì cô ấy gạt đi “Ôi dào, ở nhà ai để ý mà phải tốn tiền. Em chỉ cần đẹp ở ngoài còn về nhà mặc đồ rách cũng được”. Thế hóa ra tôi thiệt lấy thiệt để bởi khi cô ấy xinh đẹp, thơm tho nhất thì tôi đâu có được hưởng?