Cứ sáng ra là cô ấy làm loạn nhà, loạn cửa vì “cái váy trắng của em ở đâu, anh đã mang cái chân váy chấm bi trên tầng thượng xuống cho em chưa”… Tôi đủ chết mệt vì cái tật ẩu đoảng của vợ.
Cô ấy biết nấu nướng nhưng không thích dọn nhà, dọn bếp, lau chùi toilet. Tôi đi công tác vài hôm thì về đến nhà chẳng có chỗ để đặt chân vào. Sách vở học của con thì vứt tứ tung trên ghế, bàn khách đến tận bàn ăn. Thùng rác thì bốc mùi đến buồn nôn và mốc meo. Bếp ga thì bám đầy dầu mỡ, rau, muối… Nhà vệ sinh thì hoen ố, đen kịt… Tôi cáu gắt thì cô ấy thanh minh rằng sức đâu mà quán xuyến hết mọi việc khi vừa phải cơm nước, chợ búa, đi làm và chăm sóc cho hai đứa con khi tôi vắng nhà… Tôi đành im lặng vì có làm ầm ĩ, to chuyện thì cô ấy cũng chẳng bao giờ chịu sửa tính đổi nết.
Lạ một điều là ngày xưa thời con yêu nhau vợ tôi sạch sẽ, chu đáo lắm. Vì đức tính ấy tôi mới yêu cô ấy. Vậy mà từ lúc lấy chồng, sinh con cô ấy ngày càng đổ đốn ra như thế… Nói thật là nhiều khi tan sở tôi chỉ muốn đi đâu đó hóng gió chứ chẳng muốn về nhà để làm cái việc mà đáng ra đàn bà phải làm.