Nói như vậy, có nghĩa là sức sống của bà Mai vẫn còn tràn đầy sự sung mãn, con lợn long của người đàn bà đang ở tuổi hồi xuân lúc nào cũng sẵn sàng lên tiếng. Và bà Mai đã thường đáp lại sự lên tiếng đó bằng những cách thức kín đáo của riêng bà. Một là bả tự thủ dâm. Hai là thỉnh thoảng bà cũng cho một anh bạn già học anh ngữ cùng trường với bà “thưởng thức”. Nhưng hình như “anh bạn già” của bà không làm cho bà được hoàn toàn thỏa mãn thú vui xác thịt. Cuối cùng, chỉ còn cách là bà Mai tự “chơi” lấy một mình.
Bà có thể tự dùng tay hoặc dùng những dụng cụ đồ chơi mà bà đã kín đáo tìm tòi mua được, giấu sẵn trong phòng, không cho ai biết. Và từ đó, bà Mai tạm cam lòng yên ổn với đời sống mẹ góa con côi để được tiếng “thủ tiết’t với chồng. Tự xét trong đáy lòng, bà Mai cũng không lấy gì làm lạ do đêm nay bà đã biết được rất rõ ràng người con gái còn rất trẻ tuổi của bà dám cả gan “rước trai” về tận nhà để mà vui vầy ân ái. Bà hoàn toàn thông cảm với con về điều này. Bà tự nghĩ, ngay như bà, nếu có điều kiện thuận tiện và không ngại sự dòm ngó của Hồng với hai đứa cháu ngoại, bà cũng sẵn sàng làm những việc như Hồng đang làm.
Làm sao mà Hồng có thể chế ngự hoặc chịu nổi những cơn thôi thúc khốn khổ của xác thân. Nó dày vò, xâu xé, nó thúc bách xốn xang từng giây từng phút, nhất là vào những khi phải đối diện một mình hay trong đêm trường khó ngủ. Làm sao Hồng “thủ tiết” được khi cái mu lồn của bà Mai cũng như của Hồng nó cứ phập phồng cương lên rồi lại xẹp xuống vì nứng, vì sức khỏe trẻ trung sung mãn luôn luôn kích thích trong người, khi tiếng lòng lên tiếng gọi thì bà Mai biết, bà hay con gái của bà hay bất kỳ người đàn bà nào khác cũng phải… chào thua, cũng phải tìm cách cho cái cơn lửa lòng nó dịu xuống, để cho nó khỏi thiêu đốt hồn phách tâm can.
Đối với bà, chỉ còn cách đóng kín cửa phòng ngủ lại rồi lấy mấy cái đồ chơi làm tình ra “chơi”… một mình mới mong gìn giữ được mức sống hồn nhiên. Nhưng đó là cách giải quyết cùng kế, tức là không còn cách nào để kiếm ra được một người đàn ông có thể thay thế cho những món đồ chơi tình dục này. Sự kiện coi vậy mà không phải là dễ giải quyết nhất là đối với một người đàn bà á Đông.
Tìm được một người đàn ông cùng thích hợp với sở thích tính tình, cùng có một bản ngã giống như mình, cùng có một sức khỏe và ham muốn giống nhau và cùng làm cho nhau được hoàn toàn mãn nguyện, có lẽ cũng rất khó khăn chứ không phải dễ dàng gì.
Tự biết rằng con người của mình vẫn còn có những đòi hỏi sinh lý ái ân quá mạnh, cho nên bà Mai đã từng năm lần bảy lượt quan tâm thực hiện đến diều này, bà đã l’thả mồi” để mong bắt hồn một tên đực rựa nào đó và bà đã dễ dàng thành công. Nhưng khốn nỗi, tìm được người nhưng người xứng đáng và giữ được người quả thật không phải là điều dễ thực hiện.
Cho nên, sau những lần tìm kiếm, thả câu giăng mồi, thuần chỉ đem đến cho bà Mai những thử thách cùng bao nỗi thất vọng và phiền phức ê chề, những hoang mang không lài nào giải quyết, cuối cùng bà đành… chịu trận, không tìm kiếm nữa vì biết rằng số phận hẩm hiu đã đang bám chặt lấy đời mình, có khi đến ngày nhắm mắt cũng nên.
Chỉ có điều là bà Mai vô cùng tức bực mỗi khi bà đứng tự ngắm nhìn thân thể trần truồng của bà trong gương, nào có thua kém chi những pho tượng thần vệ nữ. Tuy có sanh đẻ vài lần, nhưng bà Mai vẫn có một thân thể thon tròn sung mãn với nước da trắng trẻo mịn màng.
Bà Mai vẫn có một thân hình bốc lữa, một cái lồn rất đẹp với nhiều lông mượt mà nhung lụa và mỗi khi tự thủ dâm, nước lồn của bà vẫn còn ứa ra nhếch nhách khắp cả bàn tay. Vậy mà định mệnh trớ trêu không chiều lòng bà, không cho bà một cơ hội để tận hưởng cho hết những tháng ngày thanh xuân, để sau hết, bà phải tạm thủ dâm cho nó qua ngày đoạn tháng, và cứ mỗi lần bà đã được hoàn toàn thỏa mãn về phương diện cảm xúc khoái lạc thì bà vẫn cảm thấy như còn thiếu thốn cái gì, như trong tâm hồn của bà vẫn còn y nguyên một khoảng trống vô hạn mà bà không thể tự lấp đấy. Có lẽ, sự trống vắng, thiếu thốn này chính là một thân xác sinh động của một người đàn ông.
Mẹ ơi con muốn lấy chồng,
Con ơi mẹ cũng một lòng như con.