Mấy thằng bạn nhỏ này của thằng Đa chưa sạch mũi và thằng nào thằng nấy ốm tong ốm teo cho nên không có đứa nào được đàn bà để mắt tới ngoại trừ thằng Đa, nhờ nó có thân hình vạm vỡ với một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú. Nhờ vậy mà nó sớm biết mùi đời.
Mười bảy tuổi đầu, thằng Đa đã biết đụ, biết vạch lồn của đàn bà ra bú và biết được mỗi cái lồn đàn bà có một hơi hượm hấp dẫn nó vô cùng. Bây giờ thì thằng Đa rất rành sáu câu mỗi lần nó vạch lồn phụ nữ ra bú hay là chọi tưng bừng.
Bà Mai hôm nay đã tự hứa hẹn cho tiền nó xài bà lại có một thân hình thon thon trông đến là đẹp mắt, vú lồn còn nguyên như thời con gái và không có bị chầy xệ chút nào.
Thật ra, thằng Đa cũng chưa đủ trí khôn để phải phân biệt về những tiểu tiết này. Nó cứ nghĩ đàn bà, thì cỡ tuổi nào cũng vậy, cũng vú cũng lồn, cũng lông lá xúm xuê rậm rạp và cũng chỉ muốn nó làm tình cho họ thật sướng. Và nó đã đụ cho họ sướng rồi. Nếu không, nó đâu có được Hồng ngấm ngầm nâng niu chiều chuộng. Nếu không, nó đâu có được bà Mai dấm dúi cho nó có tiền xài hoài.
Nhất là mỗi lần bà Mai gọi nó sang nhà làm như cho nó ăn bánh nọ bánh kia rồi giả bộ đuổi khéo nó về nhà. Lúc đẩy nó ra tới ngưỡng cửa bà Mai thường cố tình nói giả lả :
– Thôi dzìa nhà chơi đi… thằng nhỏ. Lúc nào hưỡn hẵng qua đây. . .
Vừa nói cốt ý cho Hồng nghe, bà vừa đưa tay ra bóp cu nó, gỡ gạc, làm cho nó nhiều lúc cũng mắc cỡ… thấy bà !
Kể từ ngày chồng chết, bà Mai cứ nghĩ rằng rồi đây trong đời bà, biết đến bao giờ bà mới có dịp được đụ, được bú cặc, biết đến bao giờ bà mới có một con cặc đàn ông để mà sờ nắn nâng niu trong lòng bàn tay và biết đến bao giờ bà mới được thưởng thức cái hương vị lạ lùng của chút hơi hượm ngai ngái đầy mê hoặc của dàn ông, nhất là cái mùi của tinh khí khi đã bắn vọt ra ngay trên làn da bụng trơn mịn của bà.
Lóng rày thì thằng Đa đã làm cho cuộc sống của bà Mai tìm lại được thật nhiều ý nghĩa. Bà biết ơn thằng nhỏ thật nhiều. Vì ý nghĩ đó, bà cũng phải tự tính toán, sắp đặt để cho mọi chuyện được diễn tiến một cách bình thường. Mỗi lần “ăn nằm” với thằng Đa, bà Mai đều dặn nó :
– Đừng hé môi nói chuyện giữa tao với mày như vầy ra với ai nhe Đa! Người ta không ưa nghe chuyện này đâu à ? Mày lỡ miệng nói ra coi như tao với mày không còn tự do dzui dze à nhe ! Nhất là với con Hồng. Mày cho nó biết tao đụ mày, nó dám giết mày chiết lắm nheee !
Bà Mai dài giọng cốt ý như để thằng Đa thấy được tầm quan trọng của câu nói. Và càng lúc bà Mai càng cho nó thêm liền. Bà nghĩ, ối thây kệ ? Con nít mà, đứa nào cũng thích có tiền để ăn bánh. Cho nó tiền thì mình cũng có lợi chớ sao?
Bà Mai tự hoạch địch hết thảy những chi tiết này và bà yên tâm hưởng thụ. Đêm nào bà ngủ không được và nghe có tiếng động sột soạt cùng với những hơi thở phì phốp vọng ra, là bà biết ngay nhằng Đa đang có mặt bên trong nhà bà và nó với con Hồng đang làm những gì bà không cần phải nhìn cũng biết.
Có điều, bà vẫn thấy không yên, bà vẫn thấy người ngợm của bà nhột nhạt càng thêm khó ngủ khi biết thằng Đa đang làm những gì trên cái thân thể trần truồng hấp dẫn của đứa con gái. Nhiều lúc bà chịu đời không thấu, nổi máu tò mò, bà rón rén bước qua đứng trước cánh cửa khóa chặt của Hồng chỉ dể nghe cho rõ ràng thêm những cái xoay mình, hay những hơi thở dồn dập của những cơn khoái lạc tận cùng. Bà lại lầm lùi bước trở về phòng, cắn răng đợi cho đến lúc nào Hồng và mấy đứa nhỏ đưa nhau đi khỏi, bà mới dám gọi thằng Đa.
Nhưng đâu phải thằng Đa lúc nào cũng túc trực để chờ đợi bà. Có nhiều lúc nứng lồn bà đi tìm thì thằng Đa đã lại đi lêu bêu với mấy đứa bạn của nó, tới lúc bà thấy dạng nó bên ngoài, thì Hồng cũng lại có mặt để rồi bà chỉ còn cách mím môi kẹp chặt hai cái bắp đùi đang khát khao lại chờ đợi một cơ hội khác.
Ngày hôm nay bà Mai cảm thấy sung sức hưng phấn lạ thường. Không biết có phải do bà ăn nhằm mấy thứ thức ăn đầy chất bổ âm do con Hồng đem về cho bà ăn ké, hay là tại bà có ý nhen nhúm ghen tương. Bà nghĩ lẩn thẩn, phải chi bà đừng có con Hồng làm kỳ đà cản mũi thì bất cứ lúc nào cơn dâm của bà thức dậy bà cũng có thể gọi được thằng Đa để nó đến với bà, để bà dùng đồng tiền cho thằng Đa để dụ dỗ nó.