Giọng nói đó sao mà trầm bỗng! Hồng bỗng cảm giác da thịt được sưởi ấm trong giọng nói đó . Giọng nói của anh ta thật ngọt ngào, dễ chịu, và có sức lôi cuốn nào đó làm Hồng như muốn mở cửa ra ngay tức thì để đón anh ta vào .
Anh ta dường như nhìn thẳng vào Lan đang ngồi với cái miệng há hốc vì vẻ đẹp của anh chàng này . Trông anh ta như là Brad Pitt vậy đó !
Lan nhũn nhặn trả lời bằng cái giọng đã “chịu đèn” anh ta:
– Um . . . Đương nhiên là được rồi, anh lên xe ngồi ở phía sau đi nhé!
Sau khi anh chàng lên xe thì Lan lẫm bẫm tự trách thầm mình: “Trời ơi! Lan à ! sao mày dễ dãi quá vậy , lại cho một người đàn ông lạ mặt lên xe vào lúc này ? Nhưng thôi trễ rồi, anh ta đã ngồi xuống ghế rồi !”
Bỗng Lan lên tiếng:
– À, Hồng, mày lái xe thế tao một chút nhé ! Tao bỗng nhiên thấy hơi mệt .
Lúc đó Hồng day qua định trả lời với Lan là “Được”, thì Hồng cũng phát giác là anh chàng nọ đang cười mỉm chi nhìn nàng. Hồng bỗng thấy xao xuyến trong lòng vì nụ cười thật dễ thương của anh ta. Hai đôi má lúm đồng tiền trông mới có duyên làm sao !
Lan bước ra khỏi ghế tài xế và ngoài dự liệu của Hồng, Lan mở cửa sau để ngồi chung với anh chàng đẹp trai .
Lan nói: “Hơi mệt, ngồi ở sau này thoải mái hơn!”.
Lúc này cả hai không để ý, anh chàng đẹp trai bỗng thoáng lên ánh mắt sáng ngời như sao .
Sau khi Hồng đổi chổ cho Lan, thì bắt đầu đạp chân ga và cho xe chạy . Kim đồng hồ tốc độ bắt đầu tăng lên cho tới số 90, và Hồng tiếp tục thả lỏng tư thế trên xa lộ vắng vẻ . Khi đi được chừng năm miles Hồng bỗng liếc nhìn phớt ra sau kính chiếu hậu và bỗng thấy rạo rực khắp thân thể khi bắt gặp anh ta đang nhìn nàng say đắm.
Cặp mắt của anh chàng đẹp trai dường như muốn thu hết hồn của Hồng vào trong đó . Chúng nó như cặp mắt mèo sáng hoắc trong đêm 30 tỉnh mịch làm Hồng vừa vui vừa sợ . Hồng cố gắng tìm kiếm Lan ở phía sau, nhưng Lan nằm khuất sau tầm nhìn nên chẳng thấy được .
– Em đẹp lắm! Tôi chưa từng thấy ai đẹp như em hết .
Hồng nghe người thanh niên nói chuyện và giọng của anh ta dường như có sức mạnh vô hình nào đó thu hút Hồng vào trong . Sức mạnh đó càng lúc càng mạnh như một luồng nam châm áp bức bầu không khí chung quanh. Chân ga của Hồng càng lúc càng mạnh . Hồng hoàn toàn không còn biết là anh ta đang nói gì chỉ nghe những tiếng chát chúa bên tai. Lát sau thì Hồng có thể liếc nhìn thấy Lan trong kính chiếu hậu , và thật là “khủng khiếp” đối với Hồng khi thấy Lan đang ngủ mê, đầu của nàng tựa vào vai của anh ta trong khi anh ta đang choàng tay ôm Lan vào lòng . Hồng tự nhũ:
– Thôi, chết rồi ! Anh ta có tà ý đây mà . Mình phải làm sao đây ?
Anh thanh niên đó nhìn Hồng một lần nữa và nhìn chăm chăm . Anh ta còn cười duyên đưa cặp mắt sáng như viên ngọc về phía Hồng .
– Hãy cho xe ngừng lại – anh ta nói nhỏ nhẹ như chắc như đinh thép.
Không biết một động lực nào mà Hồng đã ngoan ngoãn cho xe ngừng lại ngay lập tức. Cả ba ngồi đó trong bầu trời đen kịn chỉ có tiếng rịt rà của máy xe và tiếng thở đều đều nhẹ nhàng của Lan . Chung quanh tiếng côn trùng ọ ẹ vang rền . Hồng bất giác thấy sợ vô cùng . Thôi rồi, không biết phải làm sao đây !
– Tất cả ra ngoài – anh thanh niên bỗng lên tiếng ra lệnh .
Trái tim của Hồng bỗng khua lên như trống trận . Anh thanh niên đó bước ra khỏi xe trước và đi bộ vòng qua để mở cửa bên phía của Lan . Anh ta giúp Lan bước ra mặc dù Lan vẫn còn đang ngáy ngủ . Hồng theo dõi, tò mò, và run sợ .
Anh ta quay qua Hồng và nói :
– Không có điều gì sẽ hại cho người bạn của em và em đâu . Em có hiểu không ?
Hồng gật đầu nhưng hãy còn lo lắng lắm! Anh thanh niên đẹp trai dường như đọc được ý nghĩ đó của Hồng liền nói:
– Chắc em không tin lời của anh nói chứ gì .
Hồng liếc nhìn chàng thanh niên đó lần nữa và lắc đầu ngây thơ nói :
– Không, tôi không tin . Tôi không biết anh là ai và tôi cũng không muốn biết .
Anh thanh niên đó bỗng thoáng nét buồn trên khuôn mặt nói:
– Họ đã nói là thế mà . . .
Chỉ trong tít tắc anh ta liền xuất hiện trước mặt của Hồng, nhìn chằm chằm vào mắt của Hồng bằng tia sáng hoang dại . Hồng kinh ngạc giật mình . Rõ ràng là mới thấy anh ta đứng bên kia , sao lại đứng đây . Thiệt không tin vào mắt mình . Hồng nhìn lại, ngạc nhiên và chết điếng . Nàng tiếp tục nhìn anh ta như thưởng thức một điều gì đó vô cùng tuyệt vời . Vừa sợ vừa thích . A?h mắt chàng ta giữ Hồng trong tia sáng vô hình dường như không thể tách rời giữa hai người họ . Nó cữ giữ Hỗng mãi như thế, không động đậy, không có sức khán cự . Một lát sau, anh ta nói nhẹ nhàng, giọng nói trầm ấm đều đều như người máy robot:
– Không có điều gì làm hại em hết . Chúng tôi chỉ muốn kiến thức, chúng tôi muốn thấu hiểu, chúng tôi muốn sự hài hòa của vũ trụ .
Nếu Hồng đã có một chút tự chủ nào đó, Hồng đã sẽ cười lớn ra ngoài vì lời nói “hoạt họa” của anh ta . Nhưng một lý do nào nó lúc đó, tại đó mà làm cho nàng cảm thấy lời nói của anh ta không buồn cười chút nào . Mọi thứ anh ta nói đều có nghĩa khi ánh mắt hoang dại của anh chàng tuấn tú chiếu sáng vào mắt của Hồng . Trên đầu anh ta phát ra những tia điện quang thật là kỳ lạ vô cùng . Khi đó nàng thấy rõ tóc của chàng vàng hoe óng ánh . Khuôn mặt đẹp như thiên thần . Nàng như ngây dại trong chốc lát .
Anh ta tiếp tục nói bằng cái giọng đều đều :
– Chúng tôi tới nơi đây để học hỏi xứ sở của em . Chúng tôi tới để trau dồi thêm kinh nghiệm . Chúng tôi rất muốn em chỉ cho chúng tôi khoái cảm bản năng của động vật trên quả đất . Lan đã được lựa chọn . Và cô ta sẽ không bị hề hấn gì .”
Điều gì đó đã khuấy động trong lòng của Hồng : “Tại sao Lan bị chọn để cho họ học hỏi . Họ là ai chứ, ‘khoái cảm bảng năng động vật’ là gì ? Tại sao không chọn mình . Mình muốn hỏi anh ấy quá, nhưng mình dường như bị anh ấy thôi miên trong ánh mắt ma lực của chàng rồi làm sao mà mở miệng được .”
Anh ta nhìn Hồng như đọc được ý nghĩ trong đầu của nàng rồi nhoẽn cười nói :
– Em có muốn biết tại sao em không được chọn không .
Hồng chưa kịp nói “Có”, bởi vì nàng không thể nói được. Thì anh ta đã nói tiếp:
– Cô ta được chọn bởi cô ta có chấp nhận lòng tin ở chúng tôi . Khi chúng ta thông tin liên lạc với nhau lần đầu tiên, em dường như chống cự . Nhưng cô ta thì không, vì thế nên cô ta được chọn .
Bỗng nhiên Hồng thắc mắc trong lòng: “Anh ta nói gì thế kia, ‘liên lạc lần đầu tiên’. Lúc nào thì chúng ta liên lạc thế ? chắc anh ta bị mát dây chăng ?”
Hồng không hề biết anh ta đang nói gì nhưng anh ta vẫn tiếp tục nói :
– Em sẽ không bị sao cả và cô ta sẽ được mang trả lại an toàn . Đó là điều đã được quyết định từ trên kia không phải là ý của tôi- Anh ta nói và chỉ tay lên trời và nhìn lên đó, lúc đó Hồng cảm giác như thoát khỏi ma lực tia mắt .