VN88 VN88

Quay lén đạp đá thác loạn bầy đàn

Ngay khi vừa nghe xong, cô chạy một mạch về phòng, tim đập thình thịch. Khi nhịp tim tạm lắng xuống, cô nghĩ về thân phận của mình, nghĩ về cuộc sống của mình: Mấy trăm nghìn bố mẹ gửi từ quê ra, chỉ đủ đóng tiền nhà trọ và ăn cơm sinh viên với lạc muối, trứng rán và rau muống luộc bữa đực bữa cái thì làm sao cô dám bỏ ra mấy trăm nghìn đồng để sắm sửa cho mình một bộ cánh mới? Người như mình không thể chịu khổ. Cô tự nhủ với lòng mình: Mình chỉ đi nhảy thôi, nhất định sẽ không bán thân. Ý nghĩ đó nhanh và mạnh đến nỗi ngay ngày hôm sau, cô đã có mặt tại một nhà hàng trên phố Bùi Thị Xuân và bước chân vào cuộc đời gái nhảy.

Thư kể: “Ban đầu em cũng hơi sợ mình không làm được việc, sợ vì chưa bao giờ tiếp xúc với môi trường đó, nhưng vốn có năng khiếu, lại trẻ và được các chị tận tình giúp đỡ nên em nhanh chóng quen dần với cuộc sống đó. Nhanh đến nỗi em không còn nhận ra chính mình nữa”.

VN88

Viết một bình luận