Tôi vừa lẩm bẩm vừa đi ra nhà sau. Thấy mâm cơm ngon lành quá, nào là thịt bò xào, nào là canh chua, nào là trứng rán…, tôi vội ngồi xuống bàn cầm đũa ăn, vừa ăn vừa mời cho phải phép:
– Mời dì dùng cơm
– Dì mới ăn xong, con cứ ăn đi.
Tôi không khách sáo nữa, ăn một mạch gần sạch cả mâm cơm. Bà Tuyết nói:
– Thanh niên khoẻ thật. Cháu nói cháu mấy tuổi dì quên mất.
– Năm nay cháu đúng 17.
– À, mười bảy bẻ gãy sừng trâu. Đã có cô nào chưa ?
Tôi mỉm cười nói:
– Cháu chưa nghĩ đến chuyện đó.
– Chưa nghĩ. Nói láo. Bộ tao không thấy sao.
Tôi ngạc nhiên nói thầm:
– Mình có quen cô nào ở Sài Gòn đâu, có cặp kè với ai ở đây đâu.
Tôi đánh bạo hỏi :
– Dì thấy gì ?
– Tao thấy mầy…
– Hồi nào, với ai?
– Hôm qua, với…mầy.
– Sao ?
– Thì ở trong buồng tắm đó. Xin lỗi, dì không tọc mạch đâu, nhưng tình cờ dì thấy. Mầy mãi mê quá, quên đóng cửa, quên cả để ý đến người chung quanh. Con làm vậy rất hại sức khỏe, mất tự nhiên. Tìm một con nhỏ nào đi. Thiếu gì.
Tôi nói :
– Ở đâu mà tìm cho ra.
– À, để xem..Hay là…Tánh dì hay nói thẳng, có gì nói nấy. Nếu dì nói nghe không lọt tai thì xem như chưa hề nghe dì nói.
– Dì cứ nói.
– Con hãy nói hết sức thành thật. Xong rồi dì sẽ nói qua chuyện con. Con thấy dì có thể tái giá được không ? Hay là dì già quá, không ai thèm lấy ?
– Dì mà già chi. Hình như năm nay dì 45 tuổi. Nghe nói có nhiều phụ nữ đến…70 còn có bồ mà.
– Nhưng con thấy dì ra sao? Có còn hấp dẫn đàn ông không?
– Sao lại không. Người dì cao ráo, nước da trắng, mặt đẹp, hai cặp giò như ..các cô hoa hậu, lại thêm cái ngực…Bộ dì tưởng con không thấy dì ở trần sao…
Đôi khi dì cũng quên đóng cửa buồng tắm. Bà chủ nhà đỏ mặt nói :
– Thằng ranh con.
– Thôi, con không nói nữa đâu.
– Nói nữa đi.