Tôi đụ hùng hục cốt cho con cặc xả hết nỗi bực rực bị nhịn đói và mạnh tay tìm ngắt hai cái vú cho có phụ gia gây hứng thêm. Tôi mằn lòng bàn tay vào cặp vú mà bóp nhuyễn vô cùng. Bà xã được cặc chơi lại được vò vú nên hơi ưỡn người ra cho vú nhọn lên mà đón nhận.
Bà cũng điệu nghệ chớ bộ. Cái lồn đeo cứng lấy đầu cặc, cả hai bắp vé dán sát xuống hông tôi, bà trịn tới lui mà rên như bị bù chét cắn. Mỗi khi mỏi tay tôi buông lơi hai cái vú ra, thì bả đè tay lên ngực tôi mà sủi cái lồn như thợ bào sủi gỗ. Con cặc tôi e muốn xụm vì những cái xỉa ọc ọc của lồn bà.
Tôi đã bắn khí một lần trong lồn, nhưng cặc còn dẻo đeo đòi đụ tiếp. Dạo này đụ liên miên hết Bảy tới vợ nên khí cũng không sản xuất kịp, khi đụ là dai nhách, dù tinh trùng có bắn ra thì cũng giống như nặn mủ vọt sơ sơ. Bởi đó nên bà xã mới nghi dữ, càng đụ càng kéo lâu, lồn bả có tê tái hả hê thì cũng nghĩ tới con cặc tôi đi đụ dầm lồn khác là bả đã muốn nổi tam bành. Đó là bả chưa thấy tôi đụ Bảy, chớ bả có dịp nào gặp hai đứa xà nẹo đụng trận với nhau, chắc bả cắt phăng thằng em tôi mất.
Cầu xin bí mật này đừng sớm bị bật mí thì hạnh phúc biết bao.
Đàn ông thiệt lạ. Ở nhà bị bà xã quần tới quần lui, xẩu mình xẩu mẩy bao nhiêu thì khi được thả khỏi nhà lo bắt bí người khác liền. Cuộc đời hóa ra giống như cảnh ăn quẩn cối xay. Chẳng qua cũng vì người thừa kẻ thiếu, chớ giả như mọi nhà đều giữ hạnh phúc đề huề với nhau thì có đâu sanh nạnh, xảy ra cảnh kẻ ăn chả người thèm nem như vậy.
Người ta bảo cơm nhà ăn thét cũng ớn ợn, bước ra đường được nịnh nọt chuộng chiều nên chi ông nào cũng quên
“ dzợ “ nhà hết ráo. Các bà đâu biết vậy, cứ ghen lồng ghen lộn rồi xỉ vả, mắng chửi chồng. Càng bắt nê bắt nết càng khiến đàn ông ví như người lỡ bước chưn vô vũng sình nên hổng còn e dè chi nữa.
Ở khoản này, ông đổ tội cho bà, bà kể tội tại ông. Ai thấy cảnh gia đình chia tay đều châu châu vào trách mắng người chồng là “ già dê, già dịch “, chớ đâu có thấy vợ chồng sống bên nhau mà hầm hầm tựa chiến tranh thì thà buông nhau “ anh đường anh, tôi đường tôi “ cho rồi. Trái lại, mấy ả nhân tình vốn thiếu hơi chồng hay vẫn có chồng mà chả hổng còn nhúc nhích gì nổi, bảo sao khi được ai đưa dùi cui cho nắm mà chẳng chăm chăm nắm miết hổng buông.
Ăn cơm lâu ngày mấy ông được thòm thèm nếm gỏi, biểu sao ổng hổng thích, cứ thản nhiên mút mát thưởng thức hoài. Mỗi loại mắm đều có hương vị riêng, mắm thái hay mắm bà giáo Thảo thì cũng nặng mùi quá lắm, nhưng mà có ông/anh, bà/chị nào chê mùi khắm để bỏ lơ.
Cho nên Bảy mết tôi dữ làm cho tôi ngất ngư lúng túng là vậy. Lần nào cũng dặn lòng: thôi lần này là lần cuối rồi
“ vẫy tay, vẫy tay chào nhau, một lần đầu và một lần cuối “ để “ ò e rô be đánh đu, tạc giăng nhảy dù, zô rô bắn súng “ cho xong, thế mà có bỏ nổi đâu.
Mỗi lần nghe bà xã ca bài rỉ rả ghen tương, tôi muốn điên cái đầu, định cuốn gói bỏ đi. Tôi nghĩ bụng khi đó nếu gặp Bảy thì ả dơ hai tay đón mời cái rụp, thế mà vợ xài xể thì xài còn biểu tôi bỏ thì “ không, không “ là cái chắc. Tình đời cứ lăng nhăng, léo nhéo như thế nên mới gây bao rắc rối cho nhau.
Như bữa nay tôi đi mà lòng vẫn còn rầu thì lại nghe Bảy nheo nhéo: ủa, anh Tư, trốn đâu biệt dạng vậy. Cả mấy tuần kiếm anh muốn chết. Chắc là lại bị bả ngầy ngà nên bỏ rơi em phải hôn.
Tôi làm mặt sầu như đưa đám. Bảy xà nẹo kè tôi ngay và miệng tía lia biểu tôi: bỏ hết đi anh, buồn mà chi. Anh theo em về nhà em xóa hết âu lo cho anh nè. Tôi nghĩ đã chót thì phải chét, nên mặt giữ ngầu ngầu mà chưn thì bước theo Bảy cái rột.
Nói nào ngay, hai tuần lùng bùng cũng làm cho tôi thấy thiếu. Mà thiếu gì chớ thiếu chuyện ăn nằm thì lòng bứt rứt khó coi. Tuy nhiên, dù sao cũng phải ké né chút ít, bởi “ tường có nách, vách có tai “, lỡ có ai thấy rồi thọt thẹt đi mét với bà xã là chết một nước.
Cho nên, tôi dặn dò Bảy về trước chờ và tôi vội vã chia tay ngay. Tôi đi lòng vòng một đỗi và sau đó thì cứ hướng chỗ Bảy ở mà bò vào. Chả cần bấm chuông hay gõ cửa đã thấy Bảy ùa ra đón liền. Bảy cũng cẩn thận nên cho chị giúp việc lánh đi để tụi này tự do phóng túng.