VN88 VN88

Phải làm tình với chị lồn thâm để giải tỏa cơn khát

Tôi vừa đụ vừa dang chưn Bảy ra rồi lại khép chúng vào. Mục đích để vừa nắc vừa thấy được hai cái vú Bảy nhảy lùng xùng thì cặc mới cứng đụ được dai. Khí cặc tôi cũng đổ đầy lồn Bảy mà tôi vẫn dện đùng đùng. Tôi không rõ thứ nào là khí lồn Bảy, thứ nào là khí cặc tôi, nhưng thấy thằng em vẫn cứng cỏi thì cứ nắc cho cả hai cùng sướng.

Tôi đụ thùm thụp còn hơn trống trận, hai cái vú Bảy nhảy ồm ồm, hai giò Bảy gác trên vai tôi nhún nhảy đong đưa. Tôi nắc phòm phòm, Bảy bèo nhèo như bị chày vồ nện đất. Tôi nắc càng lúc càng mau rồi mửa ói tùm lum vào lồn Bảy. Tôi có ý nghĩ như bao nhiêu tinh trùng trong người tôi đều trút sạch ào ào vào lồn Bảy. Tôi sục nữa cho bắn ráo nạo trong cái lồn toàm hoạp đang ngấu nghiến cắn mút cặc tôi những dòng khí đặc tanh tanh.

Bảy có vẻ hả hê cứ cong người lên để tôi đụ say sưa.

Cả tuần nay, gia đình tôi luôn có chuyện lục đục. Bà xã đi làm về mặt tỏ rầu rầu. Tôi hỏi gì bả cũng chẳng thèm nói. Tôi xun xoe lấy điểm bao nhiêu thì bả rẫy xô ra bấy nhiêu. Tối đến, tôi hối bả đi tắm, bả cứ ỳ ỳ ra một đống. Bọn nhỏ thấy mẹ chúng hầm hầm nên tụi nó cũng ngậm miệng thin thít. Nhà vắng hoe tiếng giỡn, tiếng cười, đến một con ruồi vo ve cũng nghe rõ.

Tôi đi ra đi vào thở dài sườn sượt. Đầu óc đặt ra nhiều câu hỏi mà chẳng ai giúp trả lời cho. Định bụng bỏ đi đâu một lát cho thư giãn, nhưng lại sợ bà xã làm dữ nữa. Nên cái chưn muốn rã rời khó chịu, cục cựa vô hồi. Đến lúc chịu đựng hết nổi, tôi hét toáng lên: có chiện gì thì nói bét ra, chớ cứ âm âm u u thì ai mà biết được.

Tôi nhấp nhỏm đập phá cái gì đó cho hả, bà xã cũng hổng can. Tôi giơ cái chén, tôi dở hổng cái máy, rồi lại tẽn tò đặt xuống, lỏn lẻn mắc cỡ. Leo lên tới chỗ nằm, tôi gà gà rúc vô thì bà xã dịch xê ra xa. Tôi ỏn ẻn xin thì bả lấy cớ ể mình từ chối. Tôi muốn dở trò tấn công đại thì bả vọt ngồi lên và la ồm ồm. Tôi đành bấm bụng sợ bọn nhỏ nhốn nháo thức dậy.

Cuộc chiến tranh thầm lặng kéo dài xẩu mình. Chắng ai được, chẳng ai thua. Tôi có dò hỏi Bảy thì ả cũng hoàn toàn mù tịt. Trước đó, tôi đồ chừng là cô ả cao hứng khoe khoang chiện ở đâu đó nên tới tai bà xã tôi chăng. Nhưng nhìn vẻ ngơ ngác của ả, tôi tin chắc là ả nói thiệt

Tôi không biết phải làm gì hơn. Bất lực, hoàn toàn bất lực. Ăn rồi, tôi cũng nằm ì ra, bỏ cả công chuyện làm ăn, bọn nhỏ học hành ra sao chẳng ai cần dòm dỏ tới. Một ngày, hai ngày, mọi chuyện cứ y như cũ.

Bước sang tuần lễ thứ hai, tình trạng mới có điều thay đổi một chút. Khi không, bà xã lại cười cười nói nói om sòm. Bọn nhỏ ồn ào theo. Từ nhà Bảy bẽn lẽn trở về, tôi ngạc nhiên vô đỗi, nhưng cũng làm mặt giả lơ. Bà xã thúc hối tôi đi ăn món bả đã tận tình nấu nướng, tôi lịt lịt hổng màng. Rồi bằng cách này cách nọ, bả hỏi huyên thuyên mọi thứ chuyện với tôi, cốt để xí xóa đi những điều lôm côm còn đọng lại..

Được thể, tôi trở mặt làm cao, bà xã sáp lại vuốt ve xóa giận. Tôi để nguyên bộ đồ mặc trên người, hổng thiết tẩy rửa mồ hôi bụi bặm, chui lên cái chuồng cu mà nằm suy nghĩ lung tung. Bà xã lồm cồm bò lên, tôi vờ nhắm mắt ngủ. Bả lay đùng đùng, tôi không ừ hử gì hết. Bả vả nhẹ vào má tôi coi thử tôi có bịnh hoạn gì hôn rồi bù lu bù loa khóc thút thít.

Tôi rung động mà vẫn lì ra cho bõ ghét. Bà xã lay động tôi, lật áo, rờ tay chưn như thầy thuốc bắt mạch. Rồi bả khóc sụt sùi, khóc như có bao nhiêu nước mắt trên đời đều để tuôn ra ráo. Tới phút này tôi mới hé mắt ra hỏi: chiện gì mà khóc lung tung vậy.

Bà xã ôm chầm lấy tôi, sục vào hít lấy hít để lên vạt áo mà tỏ lời xin lỗi. Tôi bắt được trớn nên dùng lối nói không ra hơi mà hỏi han nguyên do sự giận dỗi của bả. Vợ tôi lấp liếm bắng cách nêu lý cớ mệt trong người chớ nào có gì khác đâu.

Nghe giọng hổn hển của tôi, bà xã lo ra mặt. Bà tưởng là tôi đau nặng, nói hết muốn ra hơi. Bà quính lên lấy dầu thoa màng tang, lồng ngực, trán và tùm lum chỗ. Tôi nhột muốn bắt cười mà phải cố nhịn mới hay. Tôi quần cho bả bấn xúc xích lên phải cạo gió, giựt bão cho tôi, khắp mình mẩy đầy vết cào xước vì máu đọng.

Tôi thấy mình đã đạt được mục đích nên mới thỏa hiệp ngưng. Tôi đưa tay xoa vỗ lên lưng vợ, bà xã còn rưng rức thêm ít lâu nữa. Kịp khi cả hai đã xuôi xuôi mọi tạp niệm, tôi mới hiểu được là bà xã tôi thực sự ghen. Mặc dù bả không nói ra để xác nhận, nhưng cái lối lụng bụng của bả khiến tôi hình dung ra kết luận đó.

Tôi cười vui trong bụng. Bả ghen tức là bả còn thương tôi nên tôi giở trò bắt đền bả. Tôi phụng phịu lè nhè như con nít: mấy bữa nay má nó làm khó tui, khiến gân cốt tay chưn rã rời muốn liệt. Bây giờ hổng biết còn khả năng gì phục vụ cho bà hôn.

VN88

Viết một bình luận