Tôi khẽ mỉm cười rồi bảo anh
– Em nào dám như vậy đâu, anh không nhiều hơn em thì thôi chứ sao mà em có thể nhiều hơn em được cơ chứ. Mà có nhiều hơn thì anh cứ để em chi buổi nhậu nào
– Ừa cũng được, đấy là tùy chú thôi nhưng hôm nay thì không được đâu đấy
– Sao hôm nay lại không được hả anh. Bây giờ chúng ta làm tiếp nữa à
– Không phải làm tiếp mà phải về công ty để chị Lan Phương chị ấy nhận xét đánh giá và chấm công làm việc nữa. Đâu có thể muốn đi đâu là đi được hả em
Tôi dần dần cũng nhận ra cái áp lực mà công việc của tôi đang làm. Tôi cùng với anh Quân về đến công ty.
Mọi người đã tập trung đông đủ ở đấy. Chị Lan Phương nhìn tôi rồi mỉm cười mà nói
– Hôm nay chị rất mừng vì chúng ta đã hòan thành tốt công việc của mình. Và được khá nhiều người chú ý. Đặc biệt là nhà thiết kế đã có ấn tượng rất tốt với chúng ta. Đặc biệt là Nam, tuy em mới vào nhưng đã tạo một ấn tượng khá tốt cho nhà thiết kế.
Tôi cũng hơi ngỡ ngàng vì được chị Lan Phương nói như vậy, tuy nhiên vì tôi khá là ít nói lên chỉ mỉm cười mà cảm ơn chị
Mọi chuyện cũng được nói xong. Chiều mai thì tôi lại đến học và tập đi tiếp. Ra đến cửa thì có một em gái rất xinh, đi bênh cạnh tôi khẽ nói
– Công nhận là anh đi có hồn thật đấy, . cứ như là bình thường chứ chẳng gượng gạo như tụi em
– Thế à, anh đi cũng bình thường thôi mà, làm gì mà có hồn cơ chứ
– Đấy chính là mấu chốt, vì làm cái này mình càng cảm thấy bình thường thì càng được đánh giá cao. Mà em xin tự giới thiệu em là Hoa.
– Còn anh là Nam, chắc là em cũng biết anh rồi. Thế em làm lâu chưa?
– Cũng tương đối rồi. Sau anh Quân một chút thôi. Mà anh sống cùng với anh Quân à?
– Ừa anh sống cùng vói khu trọ của anh ấy,
– Hì hì anh ấy sống cứ như trẻ con ấy à, nhiều lúc cũng buồn cười với anh ấy lắm. À mà này khi nào dỗi qua nhà em chơi nhé, dạy em một số thứ
– Anh thì làm gì có gì mà dạy cơ chứ. em vào trước anh thì em dạy anh thôi
Hoa khẽ cười mà chào tôi đi về trước. Tôi vừa ra đến chỗ anh Quân hai anh em cùng về thì anh Quân nhận được điện thoại, lên khẽ đi ngay mà nói
– Anh có việc bân rồi đi qua đêm nay. Thôi chú cầm xe về trước để anh đón taxi cũng được.
– Thôi mà anh. Anh có việc thì cứ cầm xe mà đi. Em đi bộ về cũng được mà. Nửa tiếng chứ mấy hả anh. Đi nhiều cho nó quen
Anh Quân thấy tôi nói như vậy thì cũng mỉm cười mà phi xe đi mất. Tôi cũng chẳng hiểu anh Quân có chuyện gì mà đi vào đêm tối thế này. Nhưng mặc kệ thôi, quan tâm đến người ta nhiều người ta lại bảo mình nhiều chuyện
Tôi đang thong dong trên đường thì có một cái xe ô tô đi chầm chậm bênh cạnh tôi tồi khẽ nói
– Sao mà đi bộ thế này hả em. Anh Quân đâu mà không đưa em đi về vậy?
Tôi quay ra thì ra là chị Lan Phương. Tôi cũng khẽ cười mà nói
– À anh ấy đi có việc quan trọng chị ạ. EM đi bộ về nhà cũng được mà. Đi nhiều cho nó quen đi. Cũng như là mình tập mà
Tôi nói như vậy thì chị Lan Phương cũng cười mà nói
– Thôi tập gì mà tập. Lên xe đi em. Đi với chị cho vui một chút nào. Làm gì mà phải như thế. Với khả năng của em chỉ cần cố một chút là ok lắm rồi, nào lên xe đi. Mà chiều mai đến tập cũng được chứ sao
Tôi khẽ cười rồi cũng mở cửa xe vào với chị. Khẽ gạt cái cần số rồi chị lái chầm chậm cái ô tô của mình. Chị Lan Phương cười mà hỏi tôi
– Em đã có người yêu chưa vậy?
Tôi vốn tính thật thà lên nói luôn
– Em có vợ ở quê rồi, vợ em cũng sắp đẻ rồi chị ạ. Chỉ còn mấy tháng nữa thôi. Em đang cố gắng làm thêm mà gửi về cho cô ấy
– Đựơc người chồng như em cô ấy chắc cũng hạnh phúc lắm đấy nhỉ. Chị thì chẳng có ai, đàn ông với chị hầu hết tòan người phụ bạc chị thôi
– Thế chị chưa có chồng à
– Chưa làm gì có ai cơ chứ. Họ tòan đến với chị rồi bỏ rơi chị thôi, Mà thôi đừng nói đến chuyện tình cảm nữa nói đến lại thêm buồn