Lúc tin tôi bị bắt được lan ra, bạn bè, đồng nghiệp và những học trò tôi đã dạy đều bàng hoàng. Mấy chục năm đứng trên bục giảng, tôi lúc nào cũng là một giáo viên gương mẫu, luôn được học trò yêu quý và chưa gây ra bất cứ điều tiếng gì. Trong mối quan hệ với đồng nghiệp, tôi cũng rất mực ôn hòa, nhã nhặn. Tất cả mọi người xung quanh đều tiếc cho sự đổ vỡ, sai đường, lạc lối của cả gia đình tôi. Dù mắc sai lầm, dù chịu cảnh tù tội, tôi vẫn nhận được sự thông cảm, yêu quý của rất nhiều người. Suốt thời gian sau khi tôi bị bắt, bạn bè vẫn người đến thăm hỏi, động viên, người gửi quà cáp, giúp tôi trong lúc khó khăn.
Tôi nhận sự giúp đỡ và tình cảm của bạn bè mà lòng vừa thấy biết ơn, vừa thấy hổ thẹn. Đau đớn nhất là những lúc nhận được thư thăm hỏi động viên của học trò. Học trò của tôi giờ nhiều em đã lớn, đã thành đạt, có vị trí trong xã hội. Biết tin tôi như thế này, chúng viết thư hỏi thăm động viên tôi, cứ thắc mắc hỏi tại sao cô làm thế. Những lúc đó tôi chẳng biết trả lời ra sao, chỉ biết khóc. Tôi ở trong tù, có em tiện đi qua vào thăm cô, tôi cũng chẳng dám gặp mặt, vì nghĩ mình chẳng còn tư cách gì để gặp chúng.