Lên thăm tôi, nó thường chẳng nói được gì, chỉ biết khóc rồi động viên tôi cố gắng cải tạo. Chẳng bao giờ nó nói về những khó khăn mà nó phải trải qua. Nhưng tôi biết nó đau khổ và mặc cảm nhiều lắm. Tôi muốn chuộc lỗi với con mà không được, vì lực bất tòng tâm. Mỗi lần nhận được quà của con là một lần tôi thêm ân hận, day dứt. Con tôi là đứa thông minh, có nhiều tài lẻ. Cuộc đời nó lẽ ra sẽ tươi sáng hơn nếu tôi không mắc sai lầm. Là mẹ, tôi đã không mang lại hạnh phúc cho con, mà còn gián tiếp làm hỏng cuộc đời nó. Nó giờ không được học hành nữa, công việc thì cũng chỉ đủ kiếm cái ăn qua ngày, lại thêm cái mặc cảm có mẹ đi tù, bố nghiện ngập, tôi không biết nó có thể tìm được hạnh phúc cho mình hay không.
Là người mẹ không tốt, không lo cho con cái được một cuộc sống bình thường, tôi sẽ ân hận cả đời về những sai lầm của mình. Giá mà chồng tôi không nghiện, giá mà tôi không vì mù quáng mà đi buôn ma túy, hẳn gia đình tôi sẽ không ra nông nỗi này, tôi và chồng tôi đã chưa làm tròn nghĩa vụ làm bố, làm mẹ của mình.